Chương 7: Trầm cảm (*)

(*) Trầm cảm () là thuật ngữ mạng Trung Quốc, chỉ cảm xúc tiêu cực và nỗi buồn mà người dùng chia sẻ khi nghe nhạc buồn trên nền tảng NetEase Cloud Music. Dùng để thể hiện sự ức chế trong cuộc sống hoặc cảm xúc đồng cảm giữa những người trải qua khó khăn.

Sau khi Trì Hướng Dương thi đậu Kimberleyton cậu đã chuyển đến sống cùng anh trai.

Căn nhà lớn này chỉ có Trì Lâm và người hầu khá quạnh quẽ. Ông cụ nhà họ Trì cũng muốn anh ở bên em trai nhiều hơn. Dù tính tình của Trì Lâm rất xấu, nhưng thực tế anh lại đối xử rất tốt với người thân, khiến Trì Hướng Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với ở nhà mình.

Hơn nữa Trì Lâm là người có kiến thức phong phú, nắm bắt công việc của công ty rất nhanh. Trì Hướng Dương ở cạnh anh có thể học hỏi được nhiều điều, cậu luôn sẵn lòng giúp đỡ Trì Lâm, kể cả những việc nhỏ nhặt nhất.

Hôm nay cậu vừa ra khỏi phòng đã thấy Trì Lâm đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng.

Trì Hướng Dương gãi gãi đầu: "Có, có chuyện gì vậy ạ?"

Trì Lâm nói: "Ba gọi em về nhà ăn cơm."

Trì Hướng Dương ngơ ngác: "Ba em đi công tác rồi mà?"

"..." Trì Lâm mặt không biến sắc: "Nói nhầm, mẹ em mới đúng."

Trì Hướng Dương: "Mẹ có biết nấu cơm đâu?"

Trì Lâm lôi cổ cậu ra cửa sau: "Tóm lại là em về thăm nhà đi, nhanh cút đi."

Sau khi đẩy cậu ra ngoài, Trì Lâm quay về phòng chỉnh sửa kiểu tóc.

Trì Hướng Dương tủi thân ngồi xổm ở cửa sau, đột nhiên nhớ tới đôi AJ cool ngầu của mình đang ở trong tủ giày ở cửa chính. Cậu lén mở cửa chạy về, mang giày vào rồi đi ra từ cửa chính.

Khi Tạ Tri Ý cầm hộp cơm đi qua, đúng lúc thấy Trì Hướng Dương đang bước đến với hai đám cỏ xanh trên chân. Hệ thống đã tự động kết nối, giá trị hóa ác bắt đầu tăng lên một cách ổn định.

Tạ Tri Ý vẫy tay với cậu: "Ra đón tôi à? Không cần đâu."

Trì Hướng Dương vừa định trả lời, chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm: "Không phải... chị Ý, chị đang nói gì vậy?"

Tạ Tri Ý: "Đồ ăn tôi nấu, cho hai người ăn."

Trì Hướng Dương lập tức nói: "Thật sao, vậy em ăn xong rồi về nhà!!" Đồ chị đẹp nấu nhất định phải ăn!

Vài phút sau, chuông cửa biệt thự vang lên.

Trì Lâm lạnh lùng mở cửa: "Đi nhanh thế làm gì, cũng không…"

Ngoài cửa, Trì Hướng Dương nở nụ cười rạng rỡ: "Anh ơi! Chị Ý mang đồ ăn tới cho chúng ta!"

Trì Lâm: "..."

Khoảng cách này, Tạ Tri Ý nở nụ cười thỏa mãn.

[Kết nối Bluetooth với tốc độ dòng chảy hiện tại: +10/h (thay đổi theo thời gian thực)]

[Kết nối Bluetooth với tốc độ dòng chảy hiện tại: +50/h (thay đổi theo thời gian thực)]

Sảng khoái quá đi!

Tạ Tri Ý nhìn Trì Lâm: "Cầm giúp tôi, đồ ăn vừa nấu xong, ăn đi kẻo nguội."

Trì Lâm lập tức nhíu mày: "Em không ăn?"

Tạ Tri Ý hơi ngạc: "Anh muốn ăn cùng tôi sao?"

Cô hỏi vậy cũng dễ hiểu thôi, ai bảo hai người họ cứ như nước với lửa. Mỗi lần gặp nhau là một lần Trì Lâm lại cau mày. Cô chỉ không muốn làm hỏng bữa ăn của anh ấy thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!