*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Giá trị hóa ác Bluetooth đã kết nối! Tốc độ hiện tại: +4/h (cập nhật theo thời gian thực).]
Tạ Tri Ý ngồi cách Trì Hướng Dương một ghế, tâm trạng cực kỳ phấn khởi.
Cúi đầu hào hứng gửi tin nhắn cho Trì Lâm xong, Trì Hướng Dương tắt di động, ngẩng đầu vội vàng tự giới thiệu: "Chào chị, em là Trì Hướng Dương!"
"Tạ Tri Ý." Tạ Tri Ý nở nụ cười hết sức thân thiện, thầm nghĩ nhóc phản diện này đáng yêu hơn Trì Lâm nhiều.
Trì Hướng Dương như bị ngơ ngẩn, người cứ lâng lâng, ánh mắt dính vào nụ cười của Tạ Tri Ý, suýt nữa thì cậu hét lên: Chị ơi, làm ơn, xin hãy chơi đùa cảm xúc của em đi!
May mà lý trí còn giữ cậu lại. Dù sao cô chỉ ngồi gần cậu thôi, không có hành động gì khác chắc chỉ là muốn tránh gã đàn ông bựa lúc nãy thôi.
Song, có thể học chung lớp với chị đẹp đã đủ hạnh phúc rồi! Nói không chừng đây là dấu hiệu cho thấy tình yêu sắp đến đấy!
Tạ Tri Ý nhận thấy dòng năng lượng từ cậu dao động lên xuống dao động liên tục. Dù không cao như từ Trì Lâm, nhưng lại có ưu điểm là ổn định không gián đoạn.
Nếu là Trì Lâm, chắc chắn không cho cô ngồi gần như vậy đâu. Tạ Tri Ý cảm thấy hôm nay mình học không uổng chút nào.
Vì đây là tiết đầu tiên, lớp học chủ yếu cho các bạn thoải mái làm quen, giảng viên giới thiệu khái quát nội dung chương trình học, quy chế thi và tỷ lệ điểm, sau đó phát phát một bài kiểm tra xuống lớp.
"Các em đừng lo lắng, bài này chỉ để kiểm tra trình độ của mọi người, không tính vào điểm cuối kỳ. Cứ làm để cảm nhận độ khó, rồi quyết định có tiếp tục học không."
Triệu Tân Nguyệt vừa chuyền đề vừa cười: "Giảng viên thật tâm lý, đề này rõ ràng là dành riêng cho ai đó, để họ biết tự lượng sức mình."
Tạ Vi Lan lo lắng liếc nhìn về phía Tạ Tri Ý: "Lo cho chị quá."
Còn bản thân Tạ Tri Ý thì rất bình tĩnh nhận bài, cúi đầu bắt đầu làm.
Trì Hướng Dương từ bé đến lớn đều sợ thi, mỗi lần nhìn thấy bài kiểm tra là cậu nhấp nhổm bồn chồn, nhưng lại không muốn biểu lộ điều đó trước mặt Tạ Tri Ý. Sự lo âu của cậu khiến tốc độ mạng tăng vọt, suốt buổi kiểm tra liên tục cung cấp điểm hóa ác ổn định cho Tạ Tri Ý.
Tạ Tri Ý thì lại rất vui vẻ, thậm chí còn làm bài tập chăm chỉ hơn.
Ở phía bên kia, Chu Vũ Kiệt làm xong bài là lại chạy đến chỗ cô. Gã tựa người vào bàn cô, cúi đầu xuống thấy Tạ Tri Ý đã gấp bài thi lại, tưởng rằng cô đã bỏ cuộc.
"Thế nào? Câu nào không làm được thì để tớ chỉ cho." Gã giả vờ nói bằng giọng dịu dàng, còn Trì Hướng Dương ngồi bên cạnh thì lén lút giả vờ nôn.
Các nữ sinh khác trong lớp lại rất phấn khích, Triệu Tân Nguyệt chụp lại cảnh đó, gửi vào nhóm lớn của họ: [Các cậu có muốn đặt cược xem bao lâu thì Chu Vũ Kiệt cưa đổ được cô ấy không?]
Người đầu tiên trả lời là Đường Bắc Thanh, dù đang ở tận nước ngoài: [Nhìn góc nghiêng cô ấy đẹp đấy, ai đây vậy? Sao tôi không nhận ra nhỉ?]
Triệu Tân Nguyệt: [Phì, là Tạ Tri Ý đấy. Không nhận ra phải không? Cô ấy "tút" lại rồi]
Đường Bắc Thanh: [Tút lại à? Bệnh viện nào đấy? Giới thiệu thử xem.]
Triệu Tân Nguyệt nhìn điện thoại: "…" Đàn ông đúng là chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài.
Nhà họ Đường có tiền có quyền, Đường Bắc Thanh thì muốn gì cũng được, trong nhóm bạn thì anh ấy có thể chơi với tất cả, mà lại còn là một trong số ít người quan hệ tốt với Trì Lâm, Triệu Tân Nguyệt không dám đụng vào.
Thấy chủ đề bắt đầu chệch hướng, cô ta vội kéo lại: [Thôi đi, các cậu không quan tâm xem bao lâu thì cô ta chán Thượng Quan Sâm mà chuyển qua chạy theo Chu Vũ Kiệt à?]
Những người còn lại trong nhóm đều đang ở trường.
Phan Tử Nghiên: [Chắc là không lâu đâu, mấy đứa con gái thích làm đẹp như thế này thường rất phù phiếm, lại chưa trải qua nhiều sóng gió, dễ bị những thứ hào nhoáng hấp dẫn.]
Thiệu Bằng: [Cá một cái túi xách là cô ta sẽ nhanh chóng bị hạ gục.]
Phó Văn Bác: [Tôi cược một bó hoa haha, nếu Chu Vũ Kiệt không thành công thì để tôi lên sân khấu.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!