Chương 40: Kết thúc chính truyện

"Tổng giám đốc Trì!"

"Chào sếp Trì."

Trong tòa nhà tập đoàn nhà họ Trì, Trì Lâm vừa nghe trợ lý báo cáo vừa bước ra ngoài. Những người đi ngang qua đều cung kính chào hỏi.

Bây giờ, vị trí người thừa kế của gia tộc họ Trì đã ngày càng rõ ràng. Dù vị Thái tử này nổi tiếng nóng tính, nhưng năng lực cá nhân lại quá mạnh, khiến người ta không thể nào chê bai được.

"Cứ làm theo những gì tôi nói, cậu tự đi mà làm." Trì Lâm xem xong tài liệu, đẩy lại cho trợ lý: "Rồi bớt đến nhà tôi làm phiền tôi."

"Vâng, tổng giám đốc."

Trợ lý đáp lại, trong lòng nghĩ: Tôi mà dám à!!

Chỉ vì vội vàng đến gõ cửa nhà Trì Lâm đúng một lần. Nhưng người mở cửa lại là Tạ Tri Ý đang mặc đồ mỏng manh, Trì Lâm đã lao từ tầng hai xuống sảnh, chẳng chút khách khí mà đuổi trợ lý ra ngoài.

"Cái gọi là thế giới hai người là thứ cậu có thể xâm phạm sao?" Thái tử ngạo mạn quát nạt.

Trợ lý bề ngoài liên tục gật đầu đồng ý, trong lòng thì gào thét: Thế giới hai người cái gì chứ! Không phải vẫn ngủ riêng sao!

Hiện tại, Trì Lâm đã có quyền kiểm soát rất lớn trong nhà họ Trì, dưới sự nhường quyền cố ý của ông Trì, xu hướng này càng rõ rệt.

Dĩ nhiên, ông cụ Trì cũng thật sự không thể quản nổi anh.

Thỉnh thoảng nới lỏng một chút, tên hỗn xược này ít ra cũng biết về nhà thăm nom.

Hôm nay Trì Lâm trở về nhà là vì nghe nói có người tặng cho nhà họ Trì một ít lá trà Mao Tiên hảo hạng. Sau khi tan làm, anh liền về nhà cũ và đi lấy báu vật của ông mình.

"Về nhà là chỉ biết vơ vét! Cái nhà này nuôi cậu để làm kẻ cướp à!" Ông cụ Trì chống gậy, tức giận quát.

Trì Lâm đương nhiên không thể nói thật là vì Tạ Tri Ý thích uống trà nên mới về. Miệng anh lập tức bịa ra một cái cớ: "Cháu chẳng qua muốn học thưởng trà cùng ông, rèn luyện tâm tính thôi mà."

Ông nội nghe thấy lời khen thì mặt mày giãn ra, trông có vẻ hài lòng hơn một chút.

Nhìn bộ dạng chỉnh tề của cháu trai, quan trọng nhất là tinh thần khá tốt, mấy bệnh vặt ngày xưa cũng chẳng thấy đâu nữa. Hình như ở nhà sống cũng khá thoải mái.

Ông nội hoàn toàn không hề hay biết, cháu trai mình ở nhà ngày nào cũng tranh nhau nấu ăn, không cho nấu còn giận dỗi nữa.

Ông vuốt râu, giả vờ vô tình hỏi: "Khụ khụ, nghe nói con bé họ Tạ đó gần đây nổi lắm phải không?"

Quả thật, độ nổi tiếng của Tạ Tri Ý ngày càng cao, quan trọng hơn là Trì Lâm còn trực tiếp xuất hiện cùng cô, nghe nói fan hâm mộ của họ ngày càng nhiều, gần như thành một cặp sao. Ngay cả ông nội già đời như ông cũng nghe mọi người bàn tán rất nhiều.

Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng về vẻ ngoài, họ quả thật rất xứng đôi, thậm chí cô bé này còn có phần nổi bật hơn.

Nhưng chỉ có vẻ ngoài thôi thì chưa đủ để ông nội chấp nhận.

"Nổi gì mà nổi phải gọi là thành danh mới đúng!" Trì Lâm chọn xong trà, đứng dậy nói: "Bây giờ cô ấy đã có hơn một triệu fan rồi, trong đó có cả fan CP của bọn cháu mà ông có hiểu fan CP là gì không? Không hiểu cũng không sao, đại khái ông chỉ cần biết, nếu bọn cháu chia tay, cháu sẽ nói là ông đã phá đám, lúc đó vài chục ngàn người sẽ đến mắng ông đấy..."

"Rùng rợn không?" Trì Lâm cười, nhưng ánh mắt lại như đao.

Ông cụ Trì chỉ biết im lặng.

Hôm ấy, Trì Lâm rời khỏi nhà trong tiếng quát lớn của ông nội: "Nghiệp chướng!"

Tất nhiên, mỗi lần anh về nhà, Tạ Tri Ý đều gửi một món quà nhỏ cho ông quản gia để biếu cụ.

Ông cụ Trì biết điều đó và cảm thấy ấm lòng, chỉ là có chút không vui – rốt cuộc tại sao đứa cháu mình nuôi lớn lại tệ đến vậy, còn không đáng yêu bằng cô gái kia?

Trì Lâm đã từng ngăn Tạ Tri Ý vài lần, sợ rằng cô cảm thấy không thoải mái. Nhưng sau khi trò chuyện, anh hiểu rằng cô nhìn nhận mọi thứ với sự thấu hiểu và nhẹ nhàng hơn anh rất nhiều. Những việc cô làm tự nhiên như nước chảy mây trôi, không hề thấy phiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!