Chương 37: Đếm từng giây

Vừa chạm môi xong, Tạ Tri Ý nhanh chóng lùi ra sau, đôi tay giấu kín sau lưng.

Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như vì sao đêm.

Còn Trì Lâm, anh đứng sững như bị sét đánh giữa trời quang, từng tế bào cơ thể căng lên trong bất ngờ.

Trong đầu anh chỉ vang vọng một câu duy nhất, như tiếng trống giục giã:

"Trời ơi trời ơi trời ơi… "

Em ấy vừa hôn mình ư?!

Thật sự vừa hôn mình ư?!!

Aaaaaaaaaa!!! Trời đất ơi là trời!

Một dòng cảm xúc cuộn trào, làm lòng anh chấn động đến mức đôi tay run rẩy, trái tim dường như bị vây kín trong biển pháo hoa lộng lẫy.

Cảm giác này quá mãnh liệt, tưởng như tim anh có thể ngừng đập bất cứ lúc nào giữa cơn sóng hạnh phúc cuồn cuộn ấy.

Tạ Tri Ý cũng nhận ra mình có chút lúng túng, đôi mắt cô bâng khuâng nhìn lên trời rồi cúi xuống đất. Để che giấu sự bối rối, cô khẽ liếc qua hệ thống đo tốc độ cảm xúc qua chỉ số hóa ác.

Cô phát hiện cảm xúc của Trì Lâm dừng ở trạng thái +0/s.

Tạ Tri Ý suy ngẫm đôi chút và hiểu ra ngay – cảm xúc của Trì Lâm giống hệt điện tâm đồ, đột ngột đứng hình, chắc hẳn tâm trí giờ đang trống rỗng, chưa kịp load để mà phản ứng lại.

Cô mím môi, cố nén tiếng cười tràn ra khỏi lồng ngực.

Mãi một lúc sau, Trì Lâm mới thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn. Đôi mắt anh bắt gặp nét cười trên môi Tạ Tri Ý, ánh nhìn từ mê man chuyển thành sâu thẳm, rực sáng. Không do dự, anh vươn tay kéo cô lại gần, ôm chặt trong vòng tay ấm áp.

Tạ Tri Ý ngã vào lồng ngực vững chắc của anh, trái tim cả hai cùng đập dồn dập, hòa chung một nhịp.

Trì Lâm thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm ấm và nghiêm túc: "Đã hôn rồi thì không được phép hối hận đâu đấy!"

Tạ Tri Ý vòng tay ôm lấy eo anh, đầu cúi thấp, nhẹ nhàng gật gật.

Chỗ cô ôm chặt khiến Trì Lâm tê rần như có luồng điện chạy dọc sống lưng. Anh chỉ thấy… cô sao mà đáng yêu đến nhường này.

Theo bản năng, anh càng siết chặt vòng tay hơn, như thể khoảnh khắc "Tạ Tri Ý cũng thích mình" đã trở thành một sự thật hiển nhiên, đẹp đẽ đến mức khiến anh mê mải trong niềm hạnh phúc vỡ òa.

Anh có cảm giác như mình đang ôm trọn cả thế giới.

Đến giờ, khí chất của một người đàn ông trưởng thành mới dần hiện rõ trên gương mặt anh, trầm ổn và quyến rũ.

"Vậy thì... anh cũng phải đóng dấu." Giọng nói anh trầm thấp, vang lên như làn gió lùa qua, dịu dàng mà mạnh mẽ.

Tạ Tri Ý ngẩng đầu lên: "Gì cơ?"

Trì Lâm cúi xuống, đôi môi anh chạm khẽ vào khóe môi cô, để lại hơi ấm len lỏi trong làn gió se lạnh, vừa xa vời, vừa rõ rệt.

Khuôn mặt Tạ Tri Ý đỏ bừng, không thể nén được, nhịp đập bạo dạn khi nãy đã tan biến, chỉ còn lại sự dịu dàng ngọt ngào bao phủ, khiến trái tim cô tan chảy.

Thật... thật khiến người ta mê đắm.

Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới như chỉ còn lại hai người họ, lặng thinh và tràn đầy cảm xúc.

Tạ Tri Ý chẳng nhớ rõ ngày hôm đó mình đã quay những thước phim ấy như thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!