Chương 34: Ngày "nộp mạng" cho chủ nhà

Tại cổng trường Kimberleyton, Bùi Tử Yên đang đợi Thượng Quan Sâm.

Điện thoại trong tay cô ta bỗng reo lên, khi nghe máy, giọng nói trầm thấp đầy uy quyền của ba cô ta vang lên từ đầu dây bên kia: "Con và Thượng Quan Sâm tiến triển thế nào rồi? Còn cái cô Tạ Tri Ý kia, đã xử lý xong chưa?"

Mọi chuyện đều do ba cô sắp đặt. Trước đây, mỗi lần nghe điện thoại của ông ta, cô ta đều tỏ ra cung kính và báo cáo thành tích.

Nhưng giờ, Bùi Tử Yên không còn như vậy nữa, cô ta dịu dàng nói: "Chúng con tiến triển rất tốt. Thượng Quan Sâm rất tôn trọng con."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi tức giận quát: "Cái gì mà tiến triển tốt? Con tưởng con đang yêu đương à? Tôi hỏi con có ép được Thượng Quan Sâm cưới con chưa, còn cái cô Tạ Tri Ý kia... nếu con không xong, tôi sẽ giúp con xử lý!"

Bùi Tử Yên không đồng tình nói: "Làm sao có thể áp đặt ý chí của mình lên người khác như vậy? Như vậy thật không công bằng với Thượng Quan Sâm."

Ba cô ta ngây người. Ông ta không thể tin được rằng con gái mình lại nói ra những lời như vậy. Chẳng lẽ phương pháp tẩy não của nhà họ Thượng Quan lại đỉnh đến vậy sao? Có thể khiến người nhà Bùi trở nên thế này?

"Ngừng cái kiểu lương thiện giả tạo này đi! Hoặc là được vào làm dâu nhà họ Thượng Quan, hoặc là cút ngay đến tỉnh bên, đừng có phí thời gian ở đây nữa! Nếu không, con biết hậu quả rồi đấy!"

Bùi Tử Yên biết rõ quy củ gia đình. Cô ta mỉm cười, giọng nói bình tĩnh: "Nếu con hy sinh vì hạnh phúc của mọi người, con sẵn lòng."

Ba cô ta tức đến muốn phun ra lửa: "Con bị điên rồi à?!"

Bùi Tử Yên cười một cách bình thản, một cách khoan dung cúp máy.

Thực ra, trước đây cô ta không phải như vậy. Cướp người yêu, hãm hại tình địch là chuyện thường ngày. Nhưng không hiểu sao, từ lúc nào đó, quan niệm sống của cô ta đã thay đổi hoàn toàn.

Bây giờ chỉ muốn mọi người đều hạnh phúc. Và điều làm cô ta vui nhất chính là thấy người khác cười.

"Áaaaaaa… Đừng đuổi theo tôi mà!"

Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đã thu hút sự chú ý của Bùi Tử Yên.

Cô ta vội vàng tiến lên, chặn một người đàn ông đang chạy và khóc, nhẹ nhàng hỏi: "Anh bị làm sao vậy? Ai bắt nạt anh?"

Viên Phong mềm yếu ngã vào lòng cô ta: "Có, có người đuổi theo tôi!"

Bùi Tử Yên ôm lấy gã, nhìn về phía những kẻ đang đuổi theo, hóa ra là Thượng Quan Sâm và đám đàn em của anh ta.

Thượng Quan Sâm lịch sự nói: "Cô Bùi, chuyện này cô đừng xen vào. Kẻ xấu không đáng để phụ nữ thương hại."

Bùi Tử Yên cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng và tay chân yếu ớt của Viên Phong, nói: "Nhưng mà, anh có nghĩ anh ấy rất đáng thương không?"

Viên Phong: "Cái quái gì đang diễn ra vậy sjosiuwieuw…"

Nhưng tất cả những gì gã có thể nói là "Ư ư ư ha ha ha."

Thượng Quan Sâm nhìn không nổi nữa, biểu cảm lạnh lùng: "Làm đàn ông mà ngay cả sự trong sáng cơ bản cũng không giữ được! Anh ta còn tư cách sống trên thế gian này không?"

Đám người phía sau đồng thanh: "Đúng vậy!" "Không sai!" "Kẻ hư hỏng không xứng!"

Viên Phong: "Cái quái gì vậy, tôi đang cảm thấy những gì anh ta nói là đúng sao???"

Nhưng gã vẫn chỉ có thể phát ra âm thanh "Ư ư ư a a a ưm" không thể rõ hơn.

Bùi Tử Yên đứng thẳng, dõng dạc nói với Thượng Quan Sâm: "Nếu anh nhất định phải bắt anh ta, vậy hãy bắt tôi đi!"

Thượng Quan Sâm cảm thán: "Cô Bùi…"

Anh ta thay đổi sắc mặt, cuối cùng quay sang Viên Phong: "Giờ anh đã hiểu mình sai ở đâu rồi chứ?"

Viên Phong: "Tôi... tôi biết lỗi rồi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!