Chương 33: Siêu nhạy cảm

Tạ Tri Ý thực sự không muốn gặp Trì Lâm vào lúc này.

Nhưng khi nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy một sự an tâm khó tả.

Đúng vậy, năm đó cô quay về nhà họ Tạ cũng là nhờ Trì Lâm đưa về, về bản chất cô chẳng có mối liên hệ máu mủ gì với những người "ba mẹ ruột" kia.

Mà đã vậy, tại sao cô phải cảm thấy ngại ngùng vì họ?

Lúc này, Tạ Tri Ý đứng yên sau lưng Trì Lâm, một cách nào đó cô dễ dàng thoát khỏi cảm xúc khó chịu đó.

Cứ như có người đang cùng cô chia sẻ những cảm xúc này, khiến cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.

"Cái máy ảnh kia ông mua bằng tiền của ông à? Ông đưa tiền cho tôi bao giờ mà giờ lại đòi? Uống thuốc bổ não đi, đừng có mặt dày thế!" Thái tử nhà họ Trì quay sang mỉa mai ba mẹ Tạ, những người đã mất hết thể diện sau khi phá sản.

Mặt ba Tạ đỏ lên tím tái, lúc xanh lúc trắng. Bị một đứa nhỏ hơn chĩa thẳng mũi vào mắng như vậy đã là một sự sỉ nhục rồi, mà cái đáng tức hơn là ông ta còn không dám cãi lại cậu ấm nhà họ Trì.

Mẹ Tạ cứng đờ ra cố gắng giảng hòa: "Chắc là có hiểu lầm gì rồi, chúng ta chỉ muốn cả nhà đoàn kết, cùng nhau vượt qua khó khăn..."

"Ai thèm đoàn kết với mấy người!" Trì Lâm với vẻ mặt như đang nhìn kẻ mất trí, nắm lấy cổ tay của Tạ Tri Ý: "Cứ dính lấy mấy người làm gì cho mệt? Từ nay về sau, chuyện của Tri Ý không liên quan đến mấy người nữa."

Tôi sẽ lo.

Trì Lâm cuối cùng cũng nói ra câu nói đã âm ỉ trong lòng anh rất lâu rồi. Cảm giác thật sảng khoái.

Từ ngày xưa, anh đã nhiều lần nói với Tạ Tri Ý rằng nhà họ Tạ có thể không phải là nơi tốt đẹp. Và bây giờ, anh đã có thể chính thức đưa cô về nhà mình!

Ba Tạ đương nhiên hiểu ý của Trì Lâm, cũng nhìn thấy hành động bảo vệ của anh dành cho Tạ Tri Ý. Ông ta như chết đuối vớ được cọc, vội vã níu lấy tay Trì Lâm: "Cậu Trì! Cậu muốn đưa Tri Ý đi đúng không? Không vấn đề! Nhưng nó là con gái tôi, cậu phải giúp gia đình tôi vượt qua khó khăn đã! Tôi biết cậu đang làm dự án lớn ở phía Bắc, chỉ cần cậu giúp chúng tôi một chút..."

Ông ta siết chặt tay Trì Lâm, vẻ mặt cầu xin.

Trì Lâm mới nhíu mày thì đã thấy bóng dáng mảnh mai phía sau mình lao tới, một tay tóm lấy cánh tay ông ta, ấn mạnh xuống lưng, xương khớp phát ra tiếng "rắc" giòn tan.

"A! Đau quá! Đau quá!" Ba Tạ hét lên.

"Tri Ý, con đang làm gì vậy! Đây là ba của con, con thật sự muốn ra tay với cha ruột sao?" Mẹ Tạ hoảng hốt.

Gương mặt Tạ Tri Ý không hề có biểu cảm gì.

Thật kỳ lạ, lúc nãy khi ba Tạ giữ lấy cô, cô còn do dự không biết có nên ra tay không. Nhưng bây giờ ông ta lại dám động vào Trì Lâm, Tạ Tri Ý lập tức không thể nhịn được nữa.

"Đừng có chạm vào anh ấy." Nói rồi, cô lạnh lùng đẩy ông ta ra xa.

Sau đó, cô quay lại, chủ động nắm lấy tay Trì Lâm: "Chúng ta đi thôi."

Trì Lâm ngơ ngác để cô dẫn đi, lướt qua những công nhân khuân vác đang đứng xem, lướt qua cả Tạ Vi Lan đang khóc lóc tranh giành đồ đạc, mãi một lúc sau anh mới hoàn hồn.

Anh nhìn bóng lưng của Tạ Tri Ý phía trước…

Quá ngầu.

Quá cuốn hút, làm tim anh xao xuyến.

Tuy cảnh Trì Lâm xuất hiện rất ngầu, song khoảnh khắc Tạ Tri Ý ra đi cũng chẳng kém cạnh.

Thế nhưng khi đã đến nhà họ Trì, hai người đứng đối diện nhau trong cùng một không gian, lại không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Mặc dù từng góc, từng món đồ trong căn nhà này đều quá đỗi quen thuộc, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể sẽ sống chung, mặt cả hai đã ửng đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!