Trì Lâm định thể hiện mình trước mặt Thượng Quan Sâm, nhưng thấy anh ta có vẻ không được ổn lắm nên vội kéo Tạ Tri Ý đi luôn.
"Đi chậm chút nữa là dính phải cái vẻ ngu ngốc của anh ta mất." Trì Lâm thì thầm bên tai cô.
Tạ Tri Ý không thể kìm nén được nụ cười trước những trò đùa của Thái tử.
Có vẻ như cô rất thích những lúc được ở bên cạnh anh.
Nhóm công tử bột đi theo Thượng Quan Sâm khi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Trì Lâm dành cho Thượng Quan Sâm, bỗng nhiên sực tỉnh.
Kỳ lạ thật! Sao lúc nãy họ lại như bị thôi miên, cảm thấy mọi thứ Thượng Quan Sâm nói đều đúng vậy?
Nghĩ lại mới thấy toàn là mấy câu cửa miệng của mấy ông già thời bao cấp! Ai đời bây giờ còn tin mấy thứ đó chứ?
Huống hồ gì chúng ta là đàn ông!
Thượng Quan Sâm nhìn theo bóng lưng của Tạ Tri Ý và Trì Lâm, trong lòng đau như cắt.
Thượng Quan Sâm đau khổ nghĩ: Tại sao cô lại cười tươi khi ở bên người khác? Chắc chắn là do anh ta chưa đủ tốt.
Không có người phụ nữ nào lăng nhăng, chỉ có người đàn ông không đủ tốt! Anh ta nhất định phải không ngừng hoàn thiện bản thân, để cô quay lại với mình.
Tạ Tri Ý đã đi một đoạn xa thì nhận được thông báo từ hệ thống: Giá trị hóa ác +1000 từ Thượng Quan Sâm, thầm nghĩ, quả không hổ danh là cha đỡ đầu của nam đức. Nhất định phải nghiêm khắc với chính mình hơn!
Thượng Quan Sâm lấy lại tinh thần, quay đầu thấy những người đàn ông khác lại bắt đầu huýt sáo nhìn các cô gái, lập tức tỏa ra ánh hào quang thánh thiện.
"Các chàng trai, sao lại quên mất những gì tôi đã nói rồi?"
"Không, không phải…"
…
Tối nay chắc chắn là một đêm sôi động.
Phó Cảnh Ngôn cũng đang ở trong hộp đêm này. Lúc ngắm cảnh bên cửa sổ, gã nhìn thấy Tạ Tri Ý và không kìm được mà bước ra ngoài.
Nhưng vừa đến cửa, ánh mắt của gã lại bị thu hút bởi một bóng hình khác ở ngay lối vào – Thượng Quan Sâm, luôn là người nổi bật nhất trong đám đông.
Phó Cảnh Ngôn ôm một cô gái trong lòng, tay còn lại đút túi, vẻ phong lưu đi tới chào hỏi:
"Công tử Thượng Quan."
Ánh mắt của Thượng Quan Sâm dừng lại trên người gã và cô gái bên cạnh, lắc đầu không đồng tình: "Ngài Phó, điều này không tốt."
Phó Cảnh Ngôn ngạc nhiên nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy như có một luồng ánh sáng thánh thiện tỏa ra từ người Thượng Quan Sâm, những lời anh ta nói có sức thuyết phục đến lạ.
Thượng Quan Sâm không bỏ lỡ cơ hội giáo dục đạo đức nam giới cho bất kỳ ai, nghiêm túc nói: "Một người đàn ông tốt là phải chung thủy, cả đời chỉ dành cho một người phụ nữ. Đã khuya rồi, sao còn ở ngoài chơi? Tan làm phải về nhà đúng giờ, nấu cơm, giặt giũ, đun nước ngâm chân."
Phó Cảnh Ngôn: "???"
Đây là cái quái gì vậy? Đàn ông ở ngoài chẳng phải là để chơi gái sao?
Nhưng mà... nhưng mà sao... hình như những gì anh ta nói lại có lý?
Thượng Quan Sâm nở nụ cười đẹp tựa mỹ nhân: "Học đạo đức nam giới, thân thể khỏe mạnh, cha mẹ vinh quang, xã hội hòa hợp!"
Phó Cảnh Ngôn nhìn Thượng Quan Sâm và các tín đồ của anh ta đi xa, đờ đẫn. Cô gái trong lòng giật giật gã mấy cái, gã mới hoàn hồn.
"Trên đời này lại có cô gái tốt như vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!