Chương 30: Đỉnh của chóp, hết nước chấm luôn!

"Các cậu biết Viên Phong không? Ông trùm đầu tư sản xuất phim ấy."

"Hình như có nghe qua, không lâu trước đây có một bộ phim hot, anh ta là người đứng sau đầu tư, phải không?"

"Sao tự dưng lại nhắc đến anh ta?"

Trong một phòng VIP sang trọng trên tầng 19 của hộp đêm, đám con nhà giàu đang nhâm nhi rượu và tán phét. Thượng Quan Sâm vẫn ngồi ở vị trí chủ vị, Bùi Tử Yên dịu dàng ngồi bên cạnh rót rượu cho anh ta.

Vài người vừa rồi tò mò nhìn về phía Thượng Quan Sâm, hạ giọng: "Chú em nhà bác làm chủ khách sạn ấy. Ông nói thấy Viên Phong đặt phòng ở khách sạn nhà mình, còn gặp Tạ Vi Lan nữa và..."

"Và ai? Và ai?"

Người kia cũng kích động theo, giọng nói lớn dần: "Và Tạ Tri Ý!"

"Trời ạ, thật không thể tin nổi!"

"Chơi trội quá đấy!"

Thượng Quan Sâm bỗng đứng phắt dậy, thân hình cao lớn của anh ta như một bóng đen bao trùm cả căn phòng. Giọng nói trầm và lạnh lùng cất lên: "Khách sạn nào?"

Khi nghe địa chỉ, Thượng Quan Sâm lập tức rời khỏi phòng, để lại sau lưng một đám người xì xào bàn tán.

Bùi Tử Yên lại một lần nữa bị bỏ lại một mình, cô ta siết chặt nắm tay.

Lại là Tạ Tri Ý…

Thượng Quan Sâm bước nhanh ra xe, ra lệnh với giọng điệu độc đoán: "Lái xe đến khách sạn XX!"

"Rõ, thưa cậu chủ!"

Chiếc xe lao đi như một mũi tên, cảnh vật bên ngoài vụt qua nhanh chóng. Thượng Quan Sâm nhắm mắt lại, trong lòng đầy mâu thuẫn.

Tại sao? Tại sao anh ta cứ phải để tâm đến cô gái đó?

Rõ ràng Bùi Tử Yên rất hợp ý anh ta, vậy mà chỉ vì chuyện của Tạ Tri Ý mà anh ta lại bỏ rơi cô ta?

Trong dòng xe cộ tấp nập, Thượng Quan Sâm cuối cùng cũng hiểu ra:

Chết tiệt! Anh ta yêu cô rồi!

Anh ta không thể chấp nhận việc người đàn ông khác đụng vào cô!

Lúc này, Tạ Tri Ý – người sắp bị một người đàn ông khác chạm vào – lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Cô quan sát hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra trước mắt với vẻ mặt đầy hoảng hốt, ngạc nhiên giả tạo.

"Phụt! Phụt phụt! Xì!" Viên Phong liên tục phun nước ra như một vòi hoa sen nhỏ.

Tạ Tri Ý cố gắng dịch lại câu nói của gã: "Anh nói là anh không biết tại sao lại như vậy đúng không?"

Viên Phong tiếp tục phun nước: "Phụt hừ! Phụt phụt phụt…"

Tạ Tri Ý tìm được một chiếc ô có in logo trong căn phòng khách sạn, mở ra che trước mặt mình, trên gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi vừa phải: "Tôi cũng không biết tại sao nữa, tôi còn không biết tại sao mình lại ở đây. Anh muốn tôi báo cảnh sát hay gọi xe cấp cứu?"

Viên Phong sụp đổ hoàn toàn, gã chỉ thích trêu đùa phụ nữ đến khi họ ướt nhẹp, chứ không phải là bản thân mình lại phun nước như thế này!

Tạ Tri Ý phần nào hiểu được những suy nghĩ đen tối trong đầu gã, giơ chiếc ô lên với vẻ mặt ngây thơ và thêm một câu: "Anh không phải rất thích cảm giác ướt át sao?"

Viên Phong: "Phụt phụt! Phụt phụt phụt!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!