Một bó hoa to đùng rực rỡ này ngay lập tức làm cả đám học sinh xung quanh phải tròn mắt nhìn chằm chằm.
Trong bầu không khí lãng mạn của ngôi trường cổ kính, không gì có thể thu hút hơn những màn tỏ tình công khai. Đám con gái xung quanh ai nấy đều lộ rõ vẻ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.
Triệu Tân Nguyệt vốn cũng nằm trong số đó, nhưng khi nghe rõ những gì người kia nói, cô ta bỗng phì cười: "Tớ còn tưởng cậu ta thật sự muốn theo đuổi Tạ Tri Ý chứ! Lan Lan, hóa ra Vệ Ninh nhận nhầm người rồi!"
Tạ Vi Lan gượng cười, trong lòng chỉ muốn cách ly khỏi đứa bạn lắm chuyện này.
Thà Vệ Ninh đừng gọi tên ả còn hơn! Thế khác gì bảo chị gái ả mới là người xinh đẹp hơn chứ? Chỉ có Triệu Tân Nguyệt ngốc nghếch mới thấy vui mừng vì chuyện này.
Ánh mắt của Tạ Vi Lan lướt nhanh qua đám đông, chạm phải ánh nhìn đầy khinh miệt của Thượng Quan Sâm. Khóe môi anh ta khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Ai cũng biết Tạ Tri Ý thích Thượng Quan Sâm. Cô – vợ sắp cưới trên danh nghĩa của anh ta – luôn nghe lời răm rắp. Từ ngày Tạ Tri Ý lột xác trở nên xinh đẹp, Thượng Quan Sâm cũng chẳng thèm để ý, vì xét cho cùng cô là để chứng minh mình xứng đôi với anh ta.
Vệ Ninh ư? Ha – Tạ Tri Ý thích anh ta, nên làm gì có mắt nào để ý đến những người khác? Không cần nghĩ cũng biết cô chắc chắn sẽ từ chối ngay, để thể hiện lòng trung thành trước mặt anh ta.
Nghĩ vậy, anh ta ngước mắt lên và thấy Tạ Tri Ý mỉm cười dịu dàng với Vệ Ninh. Cái nụ cười đó làm gương mặt cô thêm phần sinh động, khiến Vệ Ninh cũng ngây người.
Đôi mắt Thượng Quan Sâm hẹp lại, đầy vẻ không hài lòng: "Cô gái này... đúng là chẳng biết tự trọng gì cả!"
[Kiểm tra được biến hóa cảm xúc của nam chính.]
[Giá trị hóa ác +30.]
Tạ Tri Ý nghe thấy tiếng hệ thống thông báo, nhưng không để tâm lắm đến giá trị hóa ác mà nam chính và em gái mình vừa cung cấp. Sau vài tiếng báo hiệu dồn dập, hệ thống bỗng dưng im bặt rồi không kêu thêm nữa.
Cô quay đầu tìm kiếm kẻ phản diện nhưng chẳng thấy bóng dáng gì khả nghi, chỉ nhìn thấy Trì Lâm trong đám đông xa lạ.
Cậu ấm nhà họ Trì đứng ở phía xa, nhìn cô bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ ngốc. Vẻ mặt đó chẳng khác gì sợ bị cuốn vào cảnh tượng "đậm mùi drama" này.
Từ rất lâu trước đây, Trì Lâm đã thế, luôn chán ghét cách cô cố lấy lòng người nhà. Những lời anh nói rất gay gắt và mối quan hệ giữa hai người cũng cực kỳ tệ, dần dà chẳng mấy khi gặp nhau nữa.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, cậu chủ nhà họ Trì nhìn ai cũng thấy ngốc, chứng tỏ anh mới là nhân vật tỉnh táo duy nhất trong cái câu chuyện cổ lỗ này. Nên khi Tạ Tri Ý thấy anh, tự dưng lại thấy thân thương kỳ lạ.
Bên kia, Trì Lâm vô tình bắt gặp ánh mắt của cô, vội quay đầu sang hướng khác.
Trì Hướng Dương đứng cạnh, mặt ngơ ra như dấu hỏi chấm. Ban nãy chị đẹp học khóa trên được tặng hoa, anh trai cậu đang lao ra thì bất ngờ phanh gấp, thốt lên "Liên quan gì tới tôi!" rồi quay ngoắt đi.
Cậu sốt ruột hỏi: "Anh, có đi ngắm chị đẹp không đấy?" Không đi thì em đi ngắm hộ!
Trì Lâm mặt lạnh tanh: "Ở đâu ra chị đẹp?"
Trì Hướng Dương chỉ tay về phía Tạ Tri Ý: "Đó kìa! Ngày đầu nhập học đã gặp được nữ thần như vậy, chắc chắn ông trời muốn em có tình yêu siêu cấp lãng mạn suốt đại học…"
Chưa kịp nói xong, bỗng dưng cậu cảm thấy lạnh sống lưng.
Chỉ thấy gương mặt đẹp trai của anh trai cậu, lúc nào cũng như núi lửa, giờ lạnh như băng: "Kỳ này anh tự chọn môn cho em, ít hơn mười môn là anh nói ông nội."
Trì Hướng Dương: "QAQ?? Em làm gì sai cơ chứ??"
…
Cuối cùng thì vở kịch drama trên quảng trường cũng hạ màn nhờ màn xuất hiện của Tạ Vi Lan.
Vệ Ninh lúng túng tặng hoa cho nữ thần của mình, nhưng vẫn không quên ngoái lại nhìn Tạ Tri Ý đến mấy lần.
Ở phía bên kia, Thượng Quan Sâm vừa lịch sự từ chối vài lá thư tình từ các cô gái khác, ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Tri Ý đã lẻn đi từ lúc nào, hàng mày nhíu chặt.
Cô gái này vừa đẹp lên là muốn gây chuyện rồi sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!