Trì Lâm suýt thì nôn ra, hối hận tột độ vì đã quyết định đến đây.
Danh nghĩa là để đối phó với yêu cầu của gia đình, nhưng thực chất anh muốn quan sát gần hơn các mối quan hệ xã hội của nhà họ Thượng Quan, để nắm bắt xu hướng kinh doanh.
Nhưng anh không ngờ mình lại chứng kiến được cảnh tượng quái dị như vậy.
Phó Cảnh Ngôn thấy Trì Lâm thì tỉnh táo hẳn, vội vàng buông Thượng Quan Sâm ra.
Gã cũng không hiểu tại sao lại thế này – rõ ràng trong mắt gã, Thượng Quan Sâm chỉ là một kẻ tình địch có vấn đề về nam khoa, chẳng thể làm gì.
Nhưng không biết tại sao, tối nay, mọi ác cảm đều tan biến, người đàn ông trước mắt này… lại thấy dễ nhìn lạ thường.
Thực ra Trì Lâm cũng cảm thấy có gì đó không ổn với Thượng Quan Sâm.
Anh lén chụp một bức ảnh, rồi quay sang nhắn tin cho Tạ Tri Ý: [Em tcó thấy Thượng Quan Sâm có gì khác không?]
Tạ Tri Ý không biết Trì Lâm cũng có mặt ở đây, thế là có người giúp cô kiểm chứng kết quả rồi.
Cô hỏi một cách giả vờ ngây thơ: [Khác chỗ nào?]
Trì Lâm bên kia do dự đến cả phút.
Rồi mới gửi một tin nhắn: [Trở nên… trở nên xinh đẹp hơn???]
Ba dấu chấm hỏi đủ để thể hiện sự bối rối của anh, nhưng Thượng Quan Sâm thực sự vừa xinh đẹp vừa kinh tởm ư??
Tạ Tri Ý nhận được tin nhắn, suýt bật cười.
Có vẻ như [Vẻ đẹp tuyệt đỉnh của nữ chính] thực sự rất tuyệt đối, sự xinh đẹp này có thể vượt qua giới tính và định kiến, trực tiếp tác động đến mọi người.
Bây giờ trên người Thượng Quan Sâm đã chồng chất ba lớp hào quang nữ chính rồi, vẻ đẹp động lòng người, khí chất yếu đuối ốm yếu, thêm một chút ngây thơ khi ngã sõng soài –
Đây là nữ chính thần thánh gì vậy!!!
Tạ Tri Ý ban đầu nghĩ rằng nếu có thể nhường danh phận nữ chính cho Tạ Vi Lan thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, biến nam chính thành nữ chính mới là cách hiệu quả nhất.
Cô không còn ghét bỏ thẻ bài hào quang nữ chính nữa, mà còn muốn nhiều nhiều hơn nữa, cảm ơn cảm ơn!
Trì Lâm nhận được hồi âm của cô: [Anh mà nói như vậy, xem ra Thượng Quan Sâm có chút xinh đẹp.]
Anh lập tức sửa lại: [Là buồn nôn.]
Thái tử gửi xong tin nhắn, ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, khinh miệt cười nhạt: "Lăn xa cho ông."
Thượng Quan Sâm hừ lạnh từ trong mũi, chỉnh lại trang phục của mình rồi nói: "Không biết là cơn gió nào đã đưa cậu cả Trì đến đây? Thật khiến nhà họ Thượng Quan của tôi được mở mày mở mặt."
Trì Lâm cười, ngạo nghễ hếch cằm: "Biết thế là tốt."
Sắc mặt Thượng Quan Sâm tối sầm lại, Phó Cảnh Ngôn cũng khẽ nheo mắt.
Hiếm khi có dịp cả ba người đàn ông cùng xuất hiện.
Đối với Tạ Tri Ý, trong cuộc cạnh tranh ngầm mà không ai thừa nhận này, Trì Lâm dường như đã chiếm ưu thế rõ rệt.
Hơn nữa, cả hai người họ dường như đều đã từng mất mặt trước mặt Trì Lâm. Thượng Quan Sâm thua trận đấu tennis, Phó Cảnh Ngôn thì ợ hơi ngay tại chỗ – vì thế mà họ đều lép vế trước Trì Lâm.
Trì Lâm đương nhiên cũng hiểu rõ điều này, anh cong môi, nhìn về phía Thượng Quan Sâm: "À đúng rồi, lúc nãy Tạ Tri Ý còn khen cậu đấy."
Thượng Quan Sâm lập tức nhướng mày, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý như đã dự đoán. Những cảm giác kỳ lạ ban nãy lập tức tan biến, anh lại lấy lại vẻ tự tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!