Cảnh tượng này quả thực là một khoảnh khắc lịch sử, chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách của trường Kimberleyton.
Bởi vì Phó Cảnh Ngôn đang cầm micro, mà hệ thống âm thanh của trường Kimberleyton lại cực kỳ tốt, nên tiếng ợ hơi của gã lúc này quả thực là vang dội đến mức làm điếc tai!
Cảm xúc của toàn bộ khán giả lên xuống thất thường, trực tiếp giúp Tạ Tri Ý tăng một làn sóng điểm.
Tạ Tri Ý rất hài lòng.
Trước đây, những lúc Phó Cảnh Ngôn bị mất mặt chỉ xảy ra trước mặt Trì Lâm và Tạ Tri Ý chỉ biết được qua lời kể của Trì Lâm, chỉ gây ra tổn thương trong phạm vi nhỏ.
Nhưng gã lại cố chấp, không từ bỏ, cứ muốn làm trò ở nơi đông người – vậy thì chỉ có thể để gã mất mặt trước đám đông mà thôi.
"Errrrrrrrrr."
[Tài năng ợ hơi.] – ý chỉ tiếng ợ đặc biệt dài.
Tạ Tri Ý ngắm nhìn kết quả do hệ thống tăng cường, không khỏi cảm thán, quả thật là lợi hại.
Còn Phó Cảnh Ngôn đang đứng dưới ánh đèn sân khấu thì cảm thấy mình như điên rồi.
Gã không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như này!
Lý trí chia làm hai nửa, một nửa đang hét lên: Dừng lại! Mày đang tự hủy hoại bản thân!
Nửa kia thì lại không thể kiềm chế được mong muốn biểu diễn mạnh mẽ của mình – Nhìn đi! Tôi ợ siêu dài! Khà khà!
Mọi người trong khán phòng đều choáng váng.
Trì Lâm là người đầu tiên phản ứng, vừa vỗ tay vừa hô lên một tiếng đầy chân thật: "Đỉnh thật!"
Với tiếng hô này của anh, bầu không khí bắt đầu sôi nổi, mọi người đồng loạt khen ngợi gã xứng đáng được ghi vào kỷ lục Guinness, trở thành người đàn ông ợ hơi lâu nhất thế giới!
Lãnh đạo nhà trường, các thành viên trong ban giám đốc ngồi dưới khán đài đổ mồ hôi như tắm, khăn tay lau mồ hôi ướt đẫm, đành phải cố gượng cười vỗ tay theo.
Trong tình huống tình địch tự biến mình thành kẻ ngốc, phản ứng của Thượng Quan Sâm và Trì Lâm lại giống nhau đến kỳ lạ. Thượng Quan Sâm vừa vỗ tay vừa bước ra từ phía bên kia sân khấu, tỏ ra hả hê như thể mình đang thiếu một bó hoa để tặng.
So với Phó Cảnh Ngôn thì việc anh ta trượt tuyết ngã hay đánh rơi vợt tennis chẳng là gì cả!
"Thật sự phải khâm phục tài năng đặc biệt của anh Phó trong lĩnh vực này!" Thượng Quan Sâm cong môi cười với khán giả bên dưới, lập tức nhận được một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Phó Cảnh Ngôn lộ ra một biểu cảm vô cùng phức tạp, hết sức vi diệu.
Tạ Tri Ý quan sát, thấy hệ thống chưa báo hiệu gì, tức là hiệu lực của thẻ đặc biệt vẫn chưa hết hạn. Là người gần hiện trường nhất, cô nhận ra – Phó Cảnh Ngôn hoàn toàn có ý định làm lại một vố.
Trên khán đài, Đường Bắc Thanh kinh ngạc quay đầu lại, thấy Thái tử nhếch môi cười lớn.
Trì Lâm cười nhìn Tạ Tri Ý trên sân khấu – Phó Cảnh Ngôn vừa ợ hơi vừa bị tiêu chảy. Tốt nhất nên biến mất khỏi đất nước này đi.
Trì Hướng Dương: "Em có thể làm được, em cũng có thể làm được, ợ... ờ... ờ... ê?"
Cậu gãi đầu: "Sao vậy? Anh ấy làm sao mà ợ hơi dài thế? Quá đỉnh!"
Đường Bắc Thanh: "..."
Trì Lâm: "..."
Trì Hướng Dương, người duy nhất trên cả khán đài thực sự cảm thấy ngầu.
Cũng khá là ngầu đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!