Tạ Tri Ý không ngờ đối phương lại phản ứng mạnh mẽ đến thế, trực tiếp tặng cô cả mấy nghìn điểm hóa ác, có vẻ thực sự rất đau lòng.
Tuy nhiên, mọi người không vội quay về ngay mà tạm dừng để nghỉ ngơi. Với những người còn lại, ngoài Trì Lâm và Tạ Tri Ý, điều này không khác gì kéo dài thời gian chịu phạt công khai.
Bởi vì Thái tử không chỉ ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sảng khoái mà còn rất thích thú khi ngắm nhìn cảnh tượng đau khổ của họ.
Dù gì bình thường họ đều là những kẻ đàng hoàng, nay rơi vào tình cảnh như thế này thật hiếm thấy, huống chi trong đó còn có cả tình địch cũ của anh.
Tại sao lại là "cũ"?
Thái tử ung dung ngồi trên ghế, gác chân, tỏ vẻ rất thoải mái – tất nhiên là vì với vẻ ngoài hiện tại của Thượng Quan Sâm, anh dùng mười cái đầu cũng không tin Tạ Tri Ý còn để ý.
"Em nói xem sao mấy người này chịu đựng giỏi vậy?" Trì Lâm chọc chọc Tạ Tri Ý đang yên tĩnh uống nước bên cạnh: "Có thể khiến bản thân đói đến mức này sao?"
Tạ Tri Ý: Tôi biết đấy nhưng mà không nói đâu.
"Ừm… chắc là do vận xui thôi." Tạ Tri Ý trả lời.
Thượng Quan Sâm nghe thấy, lập tức ngồi thẳng lưng: "Quả thật, vận may của chúng tôi không được tốt lắm, hơn nữa tôi còn chẳng may bị thương giữa chừng…"
Tạ Vi Lan lập tức nói: "Đúng vậy, anh Sâm có thể kiên trì đến bây giờ, đã cực kỳ tuyệt vời rồi!"
Thượng Quan Sâm cảm động nhìn ả: "Vi Lan, cũng là nhờ có em ở bên cạnh, anh mới có thể bước ra."
Tạ Vi Lan nhất thời cảm thấy nỗi khổ hai ngày nay của mình không uổng phí! Quả nhiên Thượng Quan Sâm lại mở lòng với ả!
Tạ Vi Lan nhân cơ hội nép vào lòng anh ta: "Anh à, em biết mà, chúng ta chỉ còn lại nhau…"
Thượng Quan Sâm vô cùng xúc động, ôm ả vào lòng, đồng thời liếc mắt nhìn về phía Tạ Tri Ý. Nhìn cảnh hai người họ hoạn nạn có nhau, tình cảm chân thành, chắc hẳn ả sẽ ghen tỵ chứ?
Tạ Vi Lan rúc trong lòng Thượng Quan Sâm, ngầm đắc ý nhìn sang phía chị gái.
Kết quả lại thấy, Tạ Tri Ý lấy một gói hạt dưa nhỏ từ trong ngực ra, xé mở đưa cho Thái tử.
Lúc này, mọi người xung quanh đều có cùng một suy nghĩ:
Mẹ nó, bọn họ còn có cả hạt hướng dương!! Lại còn để dành không ăn hết nữa!!
Chết tiệt!
Trì Lâm hứng một nắm hạt hướng dương thành đống nhỏ trong lòng bàn tay, vội vàng đổ lại: "Nhiều quá nhiều quá, để lại một ít cho em."
Sau đó anh vừa cắn hạt dưa vừa ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sâm và Tạ Vi Lan đang ôm nhau, chậc chậc cảm thán: "Trên người đầy đất và cỏ, hai người không thấy dơ à."
Thượng Quan Sâm: "…"
Tạ Vi Lan: "…"
Hai người im lặng buông nhau ra.
Tạ Tri Ý suýt bật cười.
…
Xe buýt quay về trong sự yên tĩnh kỳ lạ.
Nếu như chỉ là chịu khổ hai ngày thì còn tốt, nhưng vấn đề là lúc mình chịu khổ, người khác lại đang ăn uống vui chơi, tâm trạng không thể nào bình tĩnh được!
Cuối cùng đa số mọi người đều mở to mắt trừng trừng trở về nội thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!