Chương 22: Muộn mất rồi! Lì xì đây!

Trì Lâm như hóa đá.

Phản ứng đầu tiên của anh không phải là đỏ mặt tim đập, mà là thắc mắc: Tại sao em lại nói thản nhiên như vậy? Chẳng lẽ trước kia em cũng từng nói thế với người khác sao?

Trên mặt Thái tử lần lượt hiện lên những biểu cảm khác nhau: ngượng ngùng, tức giận, nghi ngờ, cứ như đang đóng một bộ phim vậy.

Tạ Tri Ý cũng không ngờ Trì Lâm lại phản ứng mạnh mẽ đến thế. Cô chỉ nghĩ đơn giản là hai người bạn cùng phòng, lo Trì Lâm sẽ bị lạnh thôi nên mới đề nghị như vậy.

Vì là lều do chính cô chuẩn bị nên Tạ Tri Ý rất rõ kích thước và chất lượng của nó. Một cái lều như thế hoàn toàn đủ cho hai người ngủ. Bên trong còn có cả tấm lót chống ẩm và đệm hơi, dù không sang trọng bằng nhà của Trì Lâm nhưng đủ để ngủ ngon lành ngoài trời rồi.

Thậm chí, nếu Trì Lâm không nghi ngờ gì, cô còn có thể đi "lượm" thêm một vài cái gối nữa.

Nhưng thôi, đi du lịch mà, làm sao có thể mọi thứ đều ưng ý được. Tạ Tri Ý thở dài.

Cô cố thuyết phục Trì Lâm: "Trong lều có một túi ngủ, đúng lúc anh cũng tìm được một cái, vậy buổi tối đi ngủ chắc sẽ không lạnh đâu. À, mà anh ngủ có ngáy không?"

Thực ra có ngáy cũng không sao, cô còn mang cả nút tai nữa mà.

Trì Lâm lắp bắp: "Không... không ngáy đâu..."

"Vậy là tốt rồi!" Tạ Tri Ý nói: "Cứ yên tâm, tôi cũng không ngáy đâu!"

Trì Lâm: "... Ừ."

Mấy giây sau, anh mới kịp phản ứng lại:

"Khoan đã, này có phải là vấn đề có ngáy hay không ngáy đâu!" Trì Lâm gần như nghiến răng nói.

Tạ Tri Ý chớp mắt: "Trong trường hợp này, dù có là hai thằng con trai thì cũng phải ngủ chung một lều thôi mà?"

Trì Lâm suýt nữa tức nổ tung: "Rốt cuộc em có chút cảnh giác nào với tôi không vậy?!"

Hay là em ấy căn bản không coi tôi là con trai?

Nghĩ đến đây, cậu ấm nhà họ Trì cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tạ Tri Ý nhìn anh, giọng thẳng thắn: "Tôi có chứ! Dù tôi khá tin tưởng tính cách của anh, nhưng nếu anh thực sự có ý đồ xấu thì tôi cũng sẽ không để yên đâu."

Nói xong, cô giơ nắm đấm lên.

Đấm chết một người thì không thành vấn đề.

Trì Lâm: "..." Thôi được rồi.

Có vẻ như không thể phản bác được.

Với khả năng của Tạ Tri Ý, quả thật không cần phải lo lắng.

Cảm giác khó chịu trong lòng anh dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác khó tả.

"Vậy... vậy cũng được." Trì Lâm liếc đi chỗ khác.

Tạ Tri Ý thở phào nhẹ nhõm, cười mỉm: "Vậy chúng ta dựng lều đi!"

Trong khi đó, nhóm của Thượng Quan Sâm cũng đang tất bật tìm kiếm những thứ cần thiết để qua đêm.

Để nhóm có lửa sưởi ấm, họ đã gom nhặt củi khô và tìm được cả đá lửa. Nhưng một đám con nhà giàu như họ, làm gì biết cách đánh lửa. Cuối cùng, họ đành phải co ro tìm lều trại và túi ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!