Chương 2: Radar dò tìm phản diện

Tạ Tri Ý thưởng thức những gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ này.

Có nam chính mà cô từng hết lòng theo đuổi, có em gái mà cô phải hy sinh đến mức mặt bị huỷ hoại để cứu – đủ cả. Nhưng nghĩ đến tương lai khi họ hợp lực hành cô ra bã, từ sỉ nhục, c**ng b*c, tra tấn đến đào thận, Tạ Tri Ý chỉ biết nở nụ cười với vẻ mặt khó tả.

Cô "hóa ác" mà chẳng có chút áp lực tâm lý nào. Theo một góc độ nào đó, kẻ luôn coi mình là trung tâm, tùy tiện chơi đùa bỡn với phụ nữ như Thượng Quan Sâm và ả sen trắng hại người hại mình như Tạ Vi Lan, còn đáng khinh hơn cả phản diện.

Không biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì, nhưng nét mặt họ hiện giờ đúng là đầy đặc sắc. Tiếc là cái kỹ năng này chỉ có hiệu lực trong thời gian ngắn, Tạ Tri Ý đã chiêm ngưỡng đủ rồi nên rời đi.

Với trực giác nhạy bén của nữ chính sảng văn xuất sắc, cô đã nhận ra rằng nếu lần tới có được thẻ kỹ năng dài hạn và biết cách dùng thì việc tăng điểm hóa ác liên tục và ổn định sẽ không còn là điều khó khăn.

Vừa quay lại quầy dịch vụ, Tạ Tri Ý vừa đề nghị với hệ thống: "Mở chi tiết điểm hóa ác của từng người đi."

Nếu đã có kỹ năng quét diện rộng, hẳn cũng phải có kỹ năng chọn mục tiêu chứ nhỉ? Mặc dù nam chính chắc chắn là con mồi béo bở nhất, nhưng cô cũng cần biết những người khác có thể mang lại cho mình bao nhiêu điểm. Chơi bài phải biết chọn quân chứ!

Có bảng điểm hóa ác trong tay, cô có thể dễ dàng lập ra bảng xếp hạng để biết vả mặt ai là đáng đồng tiền bát gạo nhất.

Hệ thống cảm nhận được lối suy nghĩ trực diện và cực thực dụng của ký chủ, đáp lại: [Ký chủ yên tâm, hệ thống đã cập nhật chức năng máy dò.]

[Không chỉ giúp ký chủ nắm bắt được ai có phản ứng cảm xúc cao nhất mà còn bổ sung một tính năng quan trọng: theo dõi động thái của nhân vật phản diện. Khi ký chủ đến gần họ, máy dò sẽ báo hiệu. Khoảng cách càng gần, âm thanh càng lớn; khi đã phát hiện, tín hiệu sẽ ngừng.]

Trong nguyên tác không tiết lộ ai là trùm phản diện, chỉ biết người đó xuất hiện, phá banh mọi thứ khiến Thượng Quan Sâm và các nhân vật khác khổ sở, rồi... bốc hơi như chưa từng tồn tại. Tạ Tri Ý đoán với một cuốn tiểu thuyết não phẳng kiểu cũ như này, phản diện lớn chắc cũng chỉ là quân cờ thừa mà tác giả muốn vứt đi lúc nào thì vứt.

Vì đây là một con đường tắt, Tạ Tri Ý vừa đi ra khỏi bệnh viện vừa suy nghĩ về những người có thể là ứng cử viên.

Mối liên hệ giữa cô và cốt truyện bắt đầu từ năm 17 tuổi. Năm ấy cậu cả xấu tính của nhà họ Trì đến đua xe địa hình ở vùng quê, tình cờ gặp cô. Nhờ ngoại hình giống Tạ Vi Lan đến bảy phần, cô mới được nhà Tạ tìm lại. Đến giờ, mới ba năm trôi qua.

Mặc dù chưa xác định được danh tính của phản diện, chí ít cũng chắc chắn rằng người này có mối liên hệ mật thiết với cốt truyện…

Tạ Tri Ý quyết tâm tìm người này càng sớm càng tốt, sau đó xây dựng mối quan hệ thân thiết với người đó.Bên ngoài bệnh viện, một chiếc xe sang trọng màu đen đậu bên lề đường.

Trên hàng ghế sau, một chàng trai trẻ tuổi đang cúi đầu chăm chú xem bản báo cáo sức khỏe trong tay. Làn da anh trắng nhợt, mái tóc đen vuốt keo tạo kiểu, những đường nét khuôn mặt sắc sảo toát lên vẻ nam tính, nhưng đôi mày lại vô thức cau lại, ẩn chứa chút khó chịu và gai góc.

Đó chính là Trì Lâm – Thái tử nhà họ Trì. Hiện là sinh viên năm cuối, dù chưa tốt nghiệp nhưng đã bắt đầu tiếp quản công việc gia đình.

Ngoại trừ tính cách nóng nảy, còn lại thì không gì để chê.

Ngồi yên lặng trên ghế lái là trợ lý Lâm Triết. Anh ấy bất chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi ra khỏi bệnh viện, tay xách đầy túi đồ ăn bổ dưỡng.

Lâm Triết sững sờ nhìn chằm chằm, rồi há hốc mồm.

Anh ấy loay hoay đổi tư thế trên ghế, liên tục ngó qua gương chiếu hậu, cuối cùng mới lên tiếng: "Thưa cậu chủ, tôi vừa thấy cô Tạ Tri Ý."

Bàn tay lật báo cáo tài chính của Trì Lâm khựng lại, rồi anh hừ một tiếng: "Liên quan gì đến tôi?"

Lâm Triết thừa biết – trong mắt cậu chủ nhà họ, ai ai cũng là kẻ ngốc, chỉ có mức độ khác nhau mà thôi. Mỗi lần nhắc tới vị thiên kim nhà họ Tạ có mối quan hệ phức tạp với anh, Trì Lâm đều dùng giọng điệu rất gắt gỏng.

Dẫu vậy, lúc này Lâm Triết vẫn hy vọng cậu chủ chịu nhìn qua một lần, thử gây chút chú ý: "Cô ấy… cô ấy xách nhiều túi đồ bổ dưỡng trông khá nặng."

Trì Lâm mạnh tay lật một trang giấy, gương mặt sa sầm: "Đồ vô dụng, lại hạ mình để nịnh nọt."

Kể từ khi trở về nhà họ Tạ cô gái đã sống rất khổ sở, nấu ăn lấy lòng người thân nhưng bị đổ oan, vì cứu người mà làm hỏng mặt mình. Chưa kể, cô lại thích tên đần nhà Thượng Quan, khiến Trì Lâm mỗi lần nhìn thấy cô đều cảm thấy khó chịu.

Thấy Tạ Tri Ý dần đi xa, Lâm Triết sốt ruột: "Không phải, cô ấy không phải đến tặng thực phẩm dinh dưỡng đâu... Cậu chủ, ngài thật sự không nhìn thử sao!"

Trì Lâm mất kiên nhẫn ngẩng đầu: "Tôi không..."

Chỉ mới thoáng nhìn, anh như dán chặt mắt ở một nơi, hoàn toàn im bặt.

Trong lòng Lâm Triết rít lên: Đấy, bảo nhìn không nghe! Có người đẹp kìa! Siêu phẩm kìa!!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!