Chương 15: Đêm bùng nổ

Tạ Tri Ý biết rõ, nếu bình chữa cháy thực sự phun trúng thì có khi làm chỗ ấy của gã đóng băng luôn.

Vậy nên cô chỉ nhắm vào phần dưới của gã, luồng bột trắng bắn trúng chân ghế ngay g*** h** ch*n Phó Cảnh Ngôn. Hiệu quả... phải gọi là thần tốc!

Nhìn cái vẻ mặt méo xệch của gã, không cần nói cũng biết đây không chỉ là chuyện "cứng hay không cứng" nữa, mà là vấn đề "còn cứng nổi không".

[Kiểm tra được dao động cảm xúc của đối phương. Giá trị hóa ác +700.]

Tạ Tri Ý nhướng mày cười, nghĩ lại cũng đúng thôi – dù sao thì "anh bạn nhỏ" của gã suýt nữa đã ra đi, đối với một người đàn ông mà nói đó là nỗi khiếp sợ kinh khủng biết chừng nào!

Gương mặt Phó Cảnh Ngôn cứng đơ lại với biểu cảm kinh hoàng, trên mặt còn vương vài chấm trắng. Cảnh tượng này khiến người ta không biết ai "vấy bẩn" ai nữa.

Tạ Tri Ý đặt bình chữa cháy xuống, hất nhẹ lọn tóc rủ xuống, nở nụ cười: "Xin lỗi nha, tôi chỉ muốn nói tôi không phải người anh đang tìm thôi."

Phó Cảnh Ngôn nhìn cô chằm chằm, gương mặt đơ cứng.

"Ồ…" Tạ Tri Ý bổ sung thêm một câu: "Nếu ai đó nói với anh như vậy thì anh cứ đi tìm người đó là được."

Phó Cảnh Ngôn dừng lại vài giây: "...À."

Gã nhìn Tạ Tri Ý, trong lòng nghĩ: Cô gái này không hề kiểu cách chút nào.

Cô hoàn toàn không giống những người phụ nữ mà anh từng gặp!

Yêu mất rồi.

Hệ thống thông báo: [Giá trị hóa ác +100.]

Tạ Tri Ý: Ủa?

Chưa kịp phân tích thêm, ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân phừng phừng giận dữ. Ba giây sau, cánh cửa phòng bị đá mạnh tới mức bật tung.

Từ phòng kế bên, Tạ Vi Lan nghe động thì hớt hải chạy ra với chiếc máy ảnh trên tay. Kết quả, cô ả chứng kiến cánh cửa gỗ đắt tiền không chịu nổi ba cú đá từ Trì Lâm, bị hất văng như đồ chơi.

Tạ Vi Lan hí hửng nghĩ – Chắc hẳn trong khoảng thời gian này, Phó Cảnh Ngôn đã ra tay rồi, bây giờ mở cửa ra, Trì Lâm sẽ nhìn thấy cảnh hai người họ đang ở trong tình trạng không mảnh vải che thân!

Trì Lâm tức giận đẩy cửa ra, rồi nhìn thấy – Một gã đàn ông thẫn thờ nằm dài trên ghế, dính vài vệt bột trắng kỳ lạ.

Và Tạ Tri Ý đứng cách xa người đàn ông đó, vẻ mặt bình tĩnh.

Tạ Tri Ý quay đầu, nhún vai: "Tôi chẳng làm gì anh ta cả nha."

"… Ồ" Trì Lâm ngây người vài giây, sau đó mới quay sang mắng: "Phó Cảnh Ngôn?? Là anh à? Anh bị bại não sao?"

Lúc này Tạ Tri Ý mới biết tên của tên b**n th** này. Hóa ra đây chính là nam phụ quan trọng trong truyện gốc, một ngôi sao trong giới giải trí và là bạn của Thượng Quan Sâm.

Trước đây gã từng dây dưa với Tạ Vi Lan, sau đó vì một lý do ngớ ngẩn nào đó mà lại quay sang thích cô. Sự xuất hiện của gã khiến Thượng Quan Sâm càng thêm ghen tuông, đẩy nhanh tuyến tình cảm "yêu là phải làm tổn thương em" của nam chính.

Cốt truyện khớp hoàn toàn.

Nếu vậy tiếp theo sẽ là…

Tạ Tri Ý liếc qua và bắt gặp một cái camera lén lút lùi lại. Cô nhoẻn miệng cười, khiến camera bối rối chạy biến.

Nhìn từ góc độ đó, chắc Tạ Vi Lan đã nằm bò ra sàn để chụp trộm. Cô ả thật sự cố hết sức.

Vì cô không sao và cũng không nói cho Trì Lâm biết lúc nãy Phó Cảnh Ngôn định làm gì, nên Trì Lâm chỉ chửi bới một trận từ đầu đến chân rồi mới cùng Tạ Tri Ý đi.

Tạ Tri Ý liếc nhìn cậu chủ nhà họ Trì, hỏi: "Làm sao nào, chúng ta còn ăn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!