Tạ Tri Ý quay một đoạn video ngắn để phòng thân, sau đó thong thả đi về trường. Sức mạnh vật lý quả thật hữu dụng, nhưng hiệu quả tăng chỉ số hóa ác thì không bằng việc dùng thẻ dài hạn lên đối tượng chính.
Thượng Quan Sâm trong nguyên tác đêm nào cũng ăn chơi thác loạn, chuẩn style tổng tài bá đạo "một đêm bảy lần", mà giờ lại ngày ngày ôm mặt khóc không biết buồn vì đâu – Những nỗ lực của anh ta đã mang lại hàng nghìn điểm hắc hóa, nhưng gần đây lại có xu hướng giảm. Mức điểm cần thiết để đổi thẻ mới lại tăng lên đáng kể, Tạ Tri Ý vẫn phải tiếp tục tìm cách.
Hơn nữa, dạo gần đây [Trầm cảm] có thể gây phản tác dụng, ánh mắt Thượng Quan Sâm nhìn cô ngày càng kỳ lạ…
Đi được một đoạn, Tạ Tri Ý gặp phải Tạ Vi Lan.
Sau vụ thi đấu lần trước, có lẽ lời cô nói đã có chút tác dụng. Tạ Vi Lan đã nhanh chóng trở lại như trước. Lần này vừa thấy Tạ Tri Ý, ả nhanh chóng bước tới.
"Chị ơi, may mà chị không sao! Làm em lo chết đi được." Ả kéo tay Tạ Tri Ý.
"Có chuyện gì à?"
"Chị cũng biết rồi đấy, Vũ Kiệt đối với em... nên khi thấy em thua trong cuộc thi, cậu ấy có chút quá khích. Em sợ cậu ấy sẽ gây rắc rối cho chị." Tạ Vi Lan làm vẻ mặt rất khó xử.
Tạ Tri Ý nhìn ả, nở một nụ cười hơi mỉa: "Ồ, không sao đâu."
Không nhận được phản ứng như mong muốn Tạ Vi Lan cắn môi hỏi dò: "Chị không giận em chứ?"
"Không đâu." Tạ Tri Ý nói: "Có lẽ cậu ta sẽ trách chị."
Tạ Vi Lan: ?
Không lâu sau đó. Xe cứu thương dừng trước cổng trường, Chu Vũ Kiệt được khiêng ra từ một con đường nhỏ, gây ra cảnh tượng náo loạn trở thành chủ đề nóng trong ngày ở Kimberleyton.
Tạ Vi Lan không mấy để ý đến tình hình của Chu Vũ Kiệt. Trong lòng ả đây chỉ là một cái lốp dự phòng thôi.
Tạ Vi Lan đến một hộp đêm sang trọng ở trung tâm thành phố và báo tên Thượng Quan Sâm ở quầy lễ tân. Nơi này thuộc sở hữu của gia tộc Thượng Quan, khách của cậu ấm nhà họ Thượng Quan luôn được tiếp đãi nồng hậu.
Sản nghiệp nhà Thượng Quan trải rộng từ kinh doanh hợp pháp đến phi pháp, khắp các lĩnh vực. Đó là lý do tại sao Tạ Vi Lan khao khát được gả vào gia đình này. Trong số những người đồng trang lứa, Thượng Quan Thần chắc chắn sẽ là người xuất sắc nhất.
Tạ Vi Lan quyết tâm giữ chặt anh ta, tuyệt đối không để Tạ Tri Ý cướp mất!
Trong phòng VIP, Thượng Quan Sâm đang nhâm nhi ly rượu vang. Khi thấy ả tới thì nhếch miệng cười: "Vi Lan."
Tạ Vi Lan cười ngọt ngào: "Anh Sâm, sao lại uống rượu một mình thế này? Để em uống cùng anh."
Thượng Quan Sâm đẩy chai rượu về phía ả, cả hai nâng ly trong một không gian riêng tư. Rất nhanh, Tạ Vi Lan đã say khướt và dựa vào anh ta.
"Anh Sâm, khu trượt tuyết Nam Thành vừa mở, chúng ta cùng đi nhé."
Thượng Quan Sâm không từ chối mà mỉm cười dịu dàng: "Được thôi."
Bầu không khí trở nên lãng mạn một nam một nữ đơn độc trong phòng, Tạ Vi Lan nhân cơ hội tiến sát hơn, hôn lên môi anh ta và thổ lộ: "Anh Sâm, em... em thích anh..."
Thượng Quan Thần cúi đầu, nhìn người đẹp trước mặt, không hiểu sao lại nghĩ đến một khuôn mặt khác. Không chỉ là bây giờ, mà còn rất nhiều đêm khác.
Sao lại thế được? Rõ ràng anh ta coi tình yêu của người con gái ấy chẳng đáng một xu.
Thượng Quan Sâm cau mày thật chặt cúi xuống hôn một cách gượng ép, nhưng khi Tạ Vi Lan muốn tiến xa hơn thì anh ta lại ngăn ả lại.
Tạ Vi Lan khó mà chấp nhận nổi. Lời của một người đàn ông quyền lực trong giới lại vang lên bên tai ả – Nếu muốn giữ chân đàn ông có thể tìm tôi, chỉ cần một giọt thôi là đủ để… Chẳng lẽ thật sự phải tìm đến cách đó?
Thượng Quan Thần thong thả cài lại khuy áo, đẩy ả ra, nở một nụ cười hờ hững đứng dậy: "Vi Lan, anh luôn xem em như em gái."
Tạ Vi Lan nắm chặt lấy vạt váy, vừa định hỏi thì Thượng Quan Thần đã quay người đi.
Nụ cười trên môi anh ta rất lạnh lùng, cất giọng: "Đi trượt tuyết thì được, nhưng gọi thêm Tạ Tri Ý nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!