Trì Lâm dần lấy lại bình tĩnh giữa những tràng pháo tay kéo dài. Ánh mắt anh vẫn còn chút sững sờ.
Tạ Tri Ý lại chơi đàn piano hay đến vậy? Cô đã luyện tập từ khi còn ở quê à? Anh đã từng thấy những người dân ở cái làng nhỏ bé đó, họ chẳng có vẻ gì là sẽ mua đàn piano cả... Vậy mà cô lại chơi hay như một nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Trì Lâm nhìn Tạ Tri Ý đang khẽ cúi chào trên sân khấu, anh cảm nhận rõ ràng sự tỏa sáng của cô.
Không biết vì sao, cảm giác lần đầu tiên gặp cô lại trào dâng trong lòng anh. Cảm giác như chưa từng quen biết, nhưng lại như cuối cùng đã gặp được người mình tìm kiếm, khiến trái tim anh...
– Mình bị làm sao thế này? – Trì Lâm nghĩ thầm.
Nhưng khi anh quay đầu lại, thấy Trì Hướng Dương thậm chí còn bất ổn hơn anh.
"Trời ơi! Quá đỉnh! Đỉnh của chóp!"
"Chị Ý, em yêu chị!"
"..." Trì Lâm im lặng hai giây, rồi chợt lo lắng. Anh còn một năm nữa là tốt nghiệp, còn Trì Hướng Dương thì còn ba năm. Chuyện này... làm sao bây giờ?
Kết quả cuộc thi không nằm ngoài dự đoán, người chiến thắng là Tạ Tri Ý.
Giám khảo hết lời khen ngợi Tiết Tri Ý, thậm chí còn chủ động tìm cô để nói chuyện, hỏi cô có muốn hợp tác không.
Hiệu trưởng đích thân trao giải, cùng với phần thưởng là 10.000 USD. Tạ Tri Ý vui vẻ nhận lấy vì cô đã kiểm tra số dư trong tài khoản thật sự đang rất cần tiền. Có vẻ như dùng nghề cũ để kiếm tiền cũng không phải là ý tồi.
Tạ Vi Lan cũng giành được giải thưởng – giải "Phong thái xuất sắc" do các giám khảo trao tặng.
"Vui lên nào, đến đây chúng ta chụp ảnh chung, cười lên!" Giám khảo vỗ vai ả.
Tạ Vi Lan miễn cưỡng nở một nụ cười trước ống kính.
Lúc Tạ Tri Ý biểu diễn, ả đã luôn dõi theo Thượng Quan Sâm. Đó là lần đầu tiên anh ta nhìn Tạ Tri Ý với ánh mắt đầy tập trung, cả quá trình dường như đều thất thần.
Lần này, ả hoàn toàn bị Tạ Tri Ý lấn át trước mặt mọi người, cô chị gái mà ả từng xem thường!
Sau khi nhận giải, ả xé nát tấm bằng khen ngợi vô dụng kia rồi ném vào thùng rác.
Khi quay lại, thấy Tạ Tri Ý đang nhìn ả với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tạ Tri Ý suy xét kỹ lưỡng, nhận ra rằng nếu muốn khai thác giá trị hóa ác từ Tạ Vi Lan một cách bền vững và lâu dài thì cần để ả giữ lại một chút niềm tin. Không thể để tâm trạng của ả sụp đổ hoàn toàn.
Tạ Vi Lan cố gắng kìm nén sự ghen tị, hỏi: "Chị giỏi quá, chị đã luyện tập từ trước rồi à? Sao em không biết?"
Tạ Tri Ý khẽ nâng váy tiến lại gần, nói với vẻ chân thành: "Không giấu gì em, chị đã luôn bước theo dấu chân của em."
Tạ Vi Lan vẫn còn đang nghĩ về thương hiệu chiếc váy mà Tạ Tri Ý đang mặc, nhưng khi nghe thấy câu này, ả giật mình: "Gì... gì cơ?"
Tạ Tri Ý: "Chị biết em rất tài năng, nên chị luôn cố gắng để theo kịp em. Chị có được thành tích ngày hôm nay, đều nhờ có em đấy."
Hệ thống: [...] Tôi tin rồi đấy.
Mãi một lúc sau Tạ Vi Lan mới phản ứng lại được: "Đây... đây là điều mà em nên làm..."
Đôi mắt Tạ Tri Ý đen láy, nhìn người ta trông rất nghiêm túc: "Cảm ơn em, em gái." – Nhờ em mà chị đã thu được hơn 1000 giá trị hóa ác đó.
Sau này hãy chăm sóc chị nhiều hơn nha.
Tạ Vi Lan: "Không có gì đâu..."
Khi Tạ Tri Ý vừa xoay người rời đi, Chu Vũ Kiệt đã đến bên cạnh Tạ Vi Lan, giọng điệu không mấy thiện cảm: "Con nhỏ Tạ Tri Ý đó có phải đến để khoe khoang với cậu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!