Chương 80: "mỹ San, Ta Nghĩ Ngươi~~"

Ôn Chỉ Đồng động tác đúng là nhanh, sau khi xác thực tích V trên Weibo liền gửi đi một nội dung mơ hồ không rõ, gửi sau liền đem di động bỏ qua một bên không để ý tới.

"Ngươi nghĩ vạch trần cái gì?" Nguyễn Tịnh Nghiên giương mắt nhìn về phía nàng, Ôn Chỉ Đồng mím mím môi, một lần nữa đem Nguyễn Tịnh Nghiên ôm vào trong lồng ngực không lên tiếng, trái lại có mấy phần vì những câu nói trên mạng mà có chút ý tứ lên men trong lòng.

Nguyễn Tịnh Nghiên cụp mắt, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Bất luận làm cái gì, ta không muốn thực sự đem chuyện ta cùng Hàn Nhất Y năm đó chia tay ra nói rõ sự tình, ta sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của nàng."

Bây giờ trên mạng đều công kích Nguyễn Tịnh Nghiên đứng núi này trông núi nọ, nếu một khi tuôn ra chuyện năm đó là Hàn Nhất Y bỏ rơi nàng trước, như vậy rất nhanh sẽ chọc đến một đám quần chúng ăn dưa chĩa mũi nhọn nhắm ngay vào Hàn Nhất Y, Nguyễn Tịnh Nghiên sợ cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng Hàn Nhất Y trước mặt công chúng, càng thêm ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất nhiều năm qua nàng tranh thủ cố gắng như vậy.

Nguyễn Tịnh Nghiên suy tính như vậy không phải không có lý, nhưng như vậy đặt mình vào hoàn cảnh suy nghĩ cho tiền nhiệm như vậy, Ôn Chỉ Đồng ít nhiều nghe xong trong lòng có chút không thoải mái.

Ôn Chỉ Đồng màu mắt nặng nặng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ nơi ánh đèn hoa mỹ chiếu rọi, giây lát sau mới sâu kín nói một tiếng: "Hảo!"

Ôn Chỉ Đồng không lại nhìn Nguyễn Tịnh Nghiên, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống trên màn hình TV, Nguyễn Duyên Đào đi vào trong thư phòng làm việc, Chu Dương Thanh sau khi nhận điện thoại liền đi vào phòng ngủ nói chuyện, hiện tại trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hai người không nói lời nào, bầu không khí có chút trầm mặc, trong phòng khách rộng rãi cũng chỉ có thanh âm chương trình TV vang vọng.

"Có muốn ăn hoa quả hay không? ta đi rửa."

Một lúc lâu sau, Ôn Chỉ Đồng rút tay Nguyễn Tịnh Nghiên đang khoác trên bả vai mình ra, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.

"Ta đi rửa cho!" Nguyễn Tịnh Nghiên không chú ý tới trong con ngươi Ôn Chỉ Đồng lóe lên thất lạc, vừa dứt lời cũng đã đứng dậy hướng phòng bếp đi tới.

Ôn Chỉ Đồng không gọi lại nàng, ngước mắt nhìn bóng người đi xa, ánh mắt nàng ngớ ra nơi đó, quên đi thu hồi.

Nguyễn Tịnh Nghiên là mối tình đầu của nàng, không phải của nguyên thân mà là chính bản thân nàng.

Ôn Chỉ Đồng còn nhớ rõ lúc trước mới nhìn thấy Nguyễn Tịnh Nghiên, đối phương trang dung tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự lãnh ngạo khiến người khác sợ hãi tới gần.

Nàng vốn dĩ không phải nữ nhân dễ gần, cho nàng tới gần là bởi vì lúc trước cảnh tượng gặp mặt nguyên chủ, Nguyễn Tịnh Nghiên quanh thân đều lộ ra khí thế bức người.

Ôn Chỉ Đồng đã không nhớ rõ từ khi nào thì Nguyễn Tịnh Nghiên đã trở thành cô gái nhỏ dịu dàng, đại khái là không có địch ý hoặc không cho nàng cảm giác chán ghét khi ở cùng một chỗ, nàng liền thu hồi lại gai cứng cùng lạnh lẽo quanh thân, lấy ra một bộ mặt dịu dàng khi gặp người.

Kỳ thực nàng còn là thích dáng dấp ôn nhu, Ôn Chỉ Đồng bộ dạng thập phần suy nghĩ, ít nhất vào lúc ấy nàng đều là vui vẻ.

Đầu bỗng nhiên bắt đầu lại đau, Ôn Chỉ Đồng cau mày mềm nhẹ day cái trán, cùng Nguyễn Tịnh Nghiên trong lúc đó qua lại như là nhớ một chuyện xưa như thế tránh không khỏi hiện ra trong đầu, mỗi một cái hình ảnh Nguyễn Tịnh Nghiên lướt qua cũng làm cho nàng nhớ nhung, nàng rất muốn ấn xuống tạm dừng để nhấm nháp dư vị đó. Bỗng nhiên nàng không muốn cùng nàng ấy sinh khí ghen tuông

Nàng không nỡ. (Đoạn này hình như là hình ảnh Nguyễn Tịnh Nghiên trong sách trải qua với nguyên chủ đè lên hình ảnh Nguyễn Tịnh Nghiên của hiện tại nên Ôn Chỉ Đồng mới như vậy.)

Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, Chu Dương Thanh đi đến tại bên người Nguyễn Tịnh Nghiên, đứng phía sau nàng, "Ngươi đang rửa hoa quả."

Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm khiến Nguyễn Tịnh Nghiên sợ hết hồn, quay đầu lại thấy là Chu Dương Thanh, nàng thở dài một hơi, nói: "Mẹ, ngươi đi sao không tiếng động?"

"Lá gan ngươi lúc nào biến nhỏ như vậy? Không phải không có sợ gì sao? Đặc biệt đối chuyện tình cảm lá gan so với ai khác đều lớn hơn, liền ba mẹ nói cũng không thèm nghe." Chu Dương Thanh nhàn nhạt liếc nàng một cái, thanh âm trầm thấp nói.

Nguyễn Tịnh Nghiên: "Mẹ, ngài không phải đã đồng ý cho chúng ta rồi sao?"

Chu Dương Thanh gật đầu, ngữ khí chất vấn hỏi lại nàng: "Ngươi cũng biết bây giờ ngươi đang cùng Ôn Chỉ Đồng ở cùng một chỗ?"

Nguyễn Tịnh Nghiên đầu óc mơ hồ, không rõ vì sao đáp lại, "Mẹ, ngài muốn nói cái gì a?"

"Ta vừa mới ở trong phòng ra nghe được ngươi vừa trước mặt nàng đề cập đến Hàn Nhất Y?"

Chu Dương Thanh tiếp điện thoại xong liền hướng phòng khách đi tới, trùng hợp nghe được Nguyễn Tịnh Nghiên nói một câu như vậy, tuy rằng không có nghe rõ các nàng cụ thể nói những gì, thế nhưng ba chữ "Hàn Nhất Y" lại tạc sâu vào trong ấn tượng của Chu Dương Thanh, trong lòng nàng đối với danh tự này có chút đặc thù mẫn cảm.

Nguyễn Tịnh Nghiên nhíu mày: "Ngài nghe trộm chúng ta nói chuyện?"

Chu Dương Thanh nghẹn lại, nói: "Ta đó gọi là nghe trộm sao? Các ngươi nói chuyện không tránh người, ta là quang minh chính đại nghe được, có vấn đề sao?"

"Không, không thành vấn đề."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!