Nguyễn Duyên Đào đã thay đổi giày tiến vào phòng khách, nghe được mấy người giằng co hơn nửa ngày tại cửa, hắn đưa tay tắt tiếng TV, nghiêng đầu hướng về phía cửa khách khí lên tiếng: "Đúng đấy tiểu Ôn, cuối năm tuy bận rộn hơn nữa nhưng cũng cần thời gian nghỉ ngơi."
"Ba mẹ ta đều đã nói vậy rồi, ngươi còn muốn đi sao?" Nguyễn Tịnh Nghiên trong lòng vui vẻ, hai tay ôm lấy Ôn Chỉ Đồng không cho nàng đi.
Thanh âm nàng ngọt mà nhẹ, ngữ khí rất giống như đang làm nũng. Đây là phương diện người bình thường không thể nhìn thấy của nàng.
Chu Dương Thanh thờ ơ lạnh nhạt, nhàn nhạt quét mắt nhìn Nguyễn Tịnh Nghiên, trong lòng hừ nhẹ. Đúng là nữ nhi gả đi như bát nước đổ ra ngoài, này chính là như vậy đây. Nhìn cái giọng điệu này xem, làm mẹ nàng mà còn chưa từng được nghe giọng điệu của nàng.
Chu Dương Thanh: "Muốn vào thì mau vào đi, gió lạnh đều thổi hết vào nhà rồi."
Nghe ngữ khí Chu Dương Thanh bất thiện, Ôn Chỉ Đồng rụt rụt cổ, ánh mắt từ trên người vợ dời dịch lên trên người mẹ vợ, một giây sau thấy nàng xoay người lại, ánh mắt không nhìn nàng nói chuyện nhưng nghe ngữ khí như là đang nói với mình, "Nghiên Nghiên không phải nói ngươi làm món cá sao, tiến vào phòng bếp phụ một tay đi!"
Ôn Chỉ Đồng:"......"
Cho nên nói Chu Dương Thanh đây là đang thừa nhận mối quan hệ của các nàng?
Khóe miệng Ôn Chỉ Đồng dương lên, hai lúm đồng tiền lại hiện rõ hơn, đuôi mắt thể hiện sự vui mừng không cách nào che dấu được.
"Vậy ta đi phòng bếp hỗ trợ bá mẫu, ngươi bồi bá phụ tán gẫu đi."
Đem áo khoác đưa cho Nguyễn Tịnh Nghiên, Ôn Chỉ Đồng lúc này mới cất bước tiến vào phòng bếp.
"Cha, ngài ăn cam sao?" Nguyễn Tịnh Nghiên đi tới phòng khách, ngồi bên cạnh Nguyễn Duyên Đào, trong tay cầm quả cam hỏi nhưng dư quang thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía phòng bếp.
"Lo lắng mẹ của ngươi ăn nàng?" Nguyễn Duyên Đào nhận ra tâm trạng nữ nhi, trong lòng hắn cũng có chút bất mãn, đây chính là nữ nhi hắn xem như tâm can bảo bối, được hắn phủng trong lòng bàn tay từ bé, tuy nói giờ đã trở thành một đại cô nương nhưng trong lòng hắn nàng vẫn còn là một tiểu công chúa mà thôi.
"Ta nào có?" Hai gò má Nguyễn Tịnh Nghiên đỏ lên một chút, cụp mắt buồn bực bắt đầu lột cam.
"Đi, đi đến nhà bếp mà xem một chút đi! Nhìn ngươi như thế này ta càng khó chịu." Tiếp nhận quả cam Nguyễn Tịnh Nghiên đưa tới, ức khí trong lòng Nguyễn Duyên Đào cũng hòa hoãn đôi chút, tầm mắt liếc nhìn hai bóng người trong phòng bếp lay động, trầm trọng nói.
"Vậy ta qua xem một chút, cha ngài ăn cam đi, Đồng Đồng mua đó." Mặt mày Nguyễn Tịnh Nghiên giương lên, đáy mắt vui mừng liền theo khóe mắt bay ra.
"Ai... Từ từ đã." Nguyễn Duyên Đào gọi lại Nguyễn Tịnh Nghiên đã chạy đến cửa phòng bếp như một con gió, trừng nàng một cái nói: " Đem số di động ta kéo ra khỏi danh sách đen, lần sau còn kéo đen ta, ta liền đem ngươi cột quanh người cho ngươi khỏi lượn quanh nàng."
"Biết rồi." Chỉ cần đáp ứng nàng cùng Ôn Chỉ Đồng ở cùng một chỗ, muốn nàng làm gì nàng đều đồng ý.
"Bá mẫu thích thanh đạm một chút hay vẫn là..."
"Dù sao cũng đều là cá, tùy tiện ngươi liền làm đi."
"Mẹ, người ta chính là hỏi ngài thích khẩu vị gì, ngài làm gì mà hung dữ như vậy a?" Nguyễn Tịnh Nghiên đứng ở cửa, vốn dĩ không muốn quấy rối tình cảm hài hòa của hai người họ, nhưng nghiêng tai nghe được Chu Dương Thanh nói như vậy, nàng nhất thời mất hứng, đi vào từ bên trong tủ bếp lấy ta một cái tạp dề chụp lên người mình.
"Cho ta qua hỗ trợ hai người đi."
Chu Dương Thanh: "Đem cua thả vào nồi chưng đi."
Ôn Chỉ Đồng: "Không cần, ngươi ra ngoài phòng khách xem ti vi đi."
Hai người cơ hồ đồng thời nói, Ôn Chỉ Đồng ngẩng mắt nhìn đồng dạng quay đầu đánh giá Chu Dương Thanh, nàng hôm nay mặc một bộ thiếp thân, tuyến áo rộng rãi lộ ra bên trong da thịt trắng nõn, tuy rằng đã là phụ nữ có tuổi nhưng được bảo dưỡng rất tốt nên Ôn Chỉ Đồng nhìn mặt nàng khó nhận ra được dấu vết của năm tháng trôi qua.
Rất gợi cảm, quan trọng là ngũ quan tinh xảo. Ôn Chỉ Đồng cũng biết được tại sao cả người Nguyễn Tịnh Nghiên tản mát ra hương vị nữ nhân như vậy, có lẽ là theo gen di truyền của mụ mụ.
"Ngươi đừng như thế sủng nàng, nên để cho nàng làm chút việc nhà đi." Chu Dương Thanh đuôi lông mày giãn ra, đối với thái độ vừa rồi của Ôn Chỉ Đồng với nữ nhi mình, nàng hơi động dung vài giây.
"Cũng không phải là việc nặng nhọc gì, chỉ là chút việc vặt phòng bếp, một mình ta làm là tốt. Lại nói ta sợ con cua cắp bị thương nàng." Ôn Chỉ Đồng không để ý lắm, đi qua trên tay xử lý con cua trong túi.
Chu Dương Thanh giương mắt nhìn, động tác Ôn Chỉ Đồng đúng là rất thành thục, vừa nhìn chính là kiểu người thường xuyên xuống phòng bếp, không giống như là đang diễn.
Nàng thả xuống con ngươi, trong lòng suy nghĩ một phen, không xem vào giữa hai người nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!