Sau khi kết thúc lễ kỷ niệm thành lập trường, lớp trưởng trước kia của Ôn Chỉ Đồng trong gruop lớp thét to muốn cả lớp tụ tập một chuyến, bởi vì khó có được cơ hội tụ tập đẩy đủ như vậy, thêm vào lại là ngày tốt kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, hầu như tất cả bạn học đều biểu thị sẽ đúng giờ tham gia buổi tối tụ họp, cá biệt có một số người không tham gia được bày tỏ tiếc nuối trong gruop.
[ Gọi giáo viên chủ nhiệm cùng tham gia đi! ] có người trong gruop đề nghị.
[ Thế thì phải gọi cả mấy lão sư cùng khóa cũng cùng tham gia. ]
[ Đồng ý ]
[ +1 ]
........…
Ban ngày sau khi lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, Ôn Chỉ Đồng lại trở về công ty mở cuộc họp hội nghị ngắn, thời điểm chuông đổ điểm năm giờ chiều, trợ lý mới nhắc nhở nàng buổi tối tụ hội.
Sau tháng 12 đông chí chính là vào ngày đông hàn, Ôn Chỉ Đồng nghiêng con mắt xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung mờ ảo chiếu rọi lại sườn mặt nàng.
[ Đêm nay chuẩn bị mấy giờ đi qua, có cần hay không ta qua đón ngươi? ] Ôn Chỉ Đồng lấy điện thoại đi động ra, gửi Wechat cho Nguyễn Tịnh Nghiên.
[ Chuẩn bị xuất phát rồi, ta tự mình đi là tốt rồi, ngươi trên đường cẩn thận một chút. ] Nguyễn Tịnh Nghiên không có nói rõ nhưng Ôn Chỉ Đồng biết là nàng lo lắng sợ bại lộ quan hệ các nàng.
Ôn Chỉ Đồng trầm thấp cười, không có miễn cưỡng nàng.
[ Tối nay mặc cái gì? Gửi cho ta tấm hình nhìn! ] Nghĩ đến Nguyễn Tịnh Nghiên cố ý chạy về nhà đổi bộ giáo viên, trong lòng Ôn Chỉ Đồng ngứa ngáy, nghĩ nàng ấy nhất định đêm nay sẽ trở thành nữ nhân chói mắt nhất, rồi lại mâu thuẫn không muốn mỹ mạo nàng ấy bị người khác nhìn, đặc biệt là Nghê An Nhiên luôn có mưu đồ gây rối với Nguyễn Tịnh Nghiên.
Nguyễn Tịnh Nghiên rất nghe lời, mấy phút sau tin tức gửi tới, một tấm ảnh liền hiện ra.
Ôn Chỉ Đồng nhấp vào ảnh, phóng to bức ảnh lên, từ khi cùng Ôn Chỉ Đồng luyến ái, không biết là vô tình hay cố ý Nguyễn Tịnh Nghiên luôn yêu thích hướng về trang phục tuổi trẻ cho bản thân.
Trên người là cái áo màu trắng khoản cổ áo có hình con dơi tuyến áo, ở dưới mặc váy bó quá đầu gối, ở giữa lộ ra một đoạn nhỏ non mềm da thịt, Ôn Chỉ Đồng không thấy rõ nàng có hay không mặc tất chân, nhưng cách màn hình nàng cũng cảm thấy cả người phát lạnh
[ Quá ít, đổi bộ khác! ]
[ Bên ngoài còn có mặc một cái áo choàng nhung. ] Nguyễn Tịnh Nghiên không muốn đổi, đồng sự cùng văn phòng nói mặc như vậy tương đối trẻ, các tiểu cô nương cũng thường mặc như vậy, cũng không cảm thấy lạnh a!
[ Lão bà ngoan, đổi bộ khác! ]
Mặc dù là đánh chữ nhưng Nguyễn Tịnh Nghiên có thể tưởng tượng ra hình ảnh Ôn Chỉ Đồng cau mày lộ ra bộ dáng có vẻ không cao hứng, mặc dù đối phương ngữ khí tận lực dịu dàng.
[ Được rồi! ]
[ Lão bà thật ngoan, hôn hôn! ]
Không đợi đến Nguyễn Tịnh Nghiên hôn hôn, gửi đến lại là ảnh động tiểu miêu vung quyền hành hung búp bê. Ôn Chỉ Đồng vẻ mặt giãn ra, khóe mắt đôi lông mày không nhịn được giương lên.
……
Nửa giờ sau Ôn Chỉ Đồng chạy tới quán bar, buổi tối gió lớn, lúc nàng xuống xe sửa lại một chút đầu tóc bị gió thổi rối loạn, vãi bỗng nhiên bị chìm xuống, quay đầu liền nhìn thấy Triệu Nhất Hào cười đùa ghé sát vào, "Lão đại!"
"Ừm." Ôn Chỉ Đồng gật gật đầu, tầm mắt xẹt qua Lâm úy đứng bên cạnh Triệu Nhất Hào, nàng hôm nay khoác cái áo chùm đầu, thái dương lưu lại vài sợi tóc rối, mũi rất cao hai bên gò má là bị thổi đến đỏ hồng hồng.
Lâm Úy con mắt óng ánh hướng về phía Ôn Chỉ Đồng chớp chớp, đáy mắt lộ vệt ý cười.
Hai người tuy rằng thi vào cùng một trường đại học, nhưng bởi vì không cùng chung một chuyên ngành, bình thường cơ hội gặp mặt cũng không nhiều. Lâm Úy biết trong lòng Ôn Chỉ Đồng chứa Nguyễn Tịnh Nghiên, nàng không muốn đi quấy rối các nàng, cho nên cứ việc đối mặt với Ôn Chỉ Đồng, trong lòng nàng tình cảm cuồn cuộn vô số khó có thể dùng lời diễn tả được, nàng vẫn đang nỗ lực khống chế.
Có lúc thậm chí Lâm Úy suy nghĩ có thể hay không bắt đầu một đoạn tình cảm để nàng có thể triệt để quyên đi Ôn Chỉ Đồng.
Không biết là nàng đánh giá cao năng lực kiềm chế hay đánh giá thấp cảm tình bản thân đối với Ôn Chỉ Đồng, ngoại trừ Ôn Chỉ Đồng nàng không có cách nào cùng bất kỳ người ngoài nào khác bắt đầu một đoạn tình cảm.
Sau khi thử một lần tình cảm thất bại, Lâm Úy không muốn lại đi thương tổn người khác, đơn giản đeo nhẫn lên trên ngón giữa, ngăn chặn tất cả ý nghĩ người khác muốn tới gần theo đuổi nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!