Chương 7: Rơi Xuống Nước

Editor: Độc Ẩm

Một màn xoay ngược tình thế này khiến ai nấy đều cảm thấy bất ngờ, sắc mặt Lâu phu nhân hết xanh lại trắng.

Một giọng nói giễu cợt từ phía sau vang lên: " Ôi, sao con rể lại không nể mặt bà chút nào thế chứ!"

Lâu phu nhân quay lại, thấy Tần Oánh cười giả trân liếc bà một cái rồi xoay người rời đi.

Sắc mặt Lâu phu nhân càng khó nhìn hơn.

Ai mà chẳng biết chuyện đại tiểu thư Sơ gia điên cuồng theo đuổi Lâu thiếu gia, đến hôn ước kia cũng là dùng thủ đoạn mà định ra, mà Lâu thiếu gia trước nay chưa bao giờ thèm nhìn cô một cái.

Hôm nay sao lại chủ động giải vây cho cô?

Mọi người tản dần ra, tụm năm tụm ba bàn tán.

Tống Tâm Thuần vẫn đứng yên tại chỗ, ánh đèn lộng lẫy chiếu vào người cô nhưng cô lại cảm thấy ớn lạnh.

Cô nhìn bóng hai người đã đi xa, mái tóc rủ xuống che khuất nét mặt phẫn hận.

Lúc này, Tiếu Văn Lễ lọt vào tầm mắt của cô.

Cô vội vàng đi qua: "Tiền bối."

"Hả?" Tiếu Văn Lễ thuận tay đưa cho cô một cái bánh kem, "Sao vậy?"

Ánh mắt Tống Tâm Thuần hiện lên một tia do dự, trong đầu hiện lên gương mặt kiêu căng ngạo mạn của Sơ Nghiên từ nhỏ đến lớn, cảm giác đau đớn vô cùng chân thực khi bị cưỡng gian trong mơ, cuối cùng là hình ảnh cánh tay Lâu Niệm ôm lấy eo Sơ Nghiên vừa nãy.

Ánh mắt cô hơi trầm xuống, cắn môi nói: "Tiền bối, lát nữa gặp ở vườn hoa sau nhà được không? Em có chuyện muốn nói với anh."

___

Sơ Nghiên đi cùng Lâu Niệm trở lại phòng bếp, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chắc chắn Lâu phu nhân dùng thủ đoạn ghê tởm này là vì muốn đánh đòn phủ đầu với nguyên chủ.

Đương nhiên bà ta cũng không hài lòng gì lắm đối với Tống Tâm Thuần, chẳng qua là vì muốn nâng một người lên để đạp một người xuống.

Sơ Nghiên lại không muốn gả cho con trai của bà ta nên đương nhiên là cô không tức giận, chỉ là không muốn khiêu vũ trước mặt mọi người thôi.

Lâu Niệm khoanh tay dựa vào khung cửa, hỏi: "Sợ như vậy?"

"Đương nhiên rồi!" Vẻ mặt Sơ Nghiên nhăn nhó, "Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ biết nhảy một bài thể dục nhịp điệu

- chim ưng cất cánh."

Gương mặt Lâu Niệm lộ ra một tia hoang mang, Sơ Nghiên mới nhớ ra, từ nhỏ Lâu Niệm đã học trường quý tộc tư nhân, sao có thể biết tiết mục thể dục quốc dân kia chứ.

Sơ Nghiên sợ nói nhiều sẽ lộ đuôi, một bên lấy trứng gà trong tủ lạnh, một bên cười nói: "Tóm lại bây giờ tôi làm trứng hấp cho thiếu gia ha."

Lâu Niệm sửa lại: "Hai chén."

"......" Sơ Nghiên quay đầu miễn cưỡng cười một cái, nhận mệnh đi lấy nồi hấp, "Vâng vâng vâng, hai chén hai chén."

Thật ra đâu có gì hiếm lạ, chỉ là chén trứng hấp thôi.

Nhưng đối với người mà mỗi bữa ăn đều là sự tính toán tỉ mỉ của chuyên gia dinh dưỡng như Lâu Niệm, món ăn bình dị như thế này lại khiến hắn cảm thấy khác biệt.

m nhạc trong đại sảnh chuyển thành tiếng dương cầm, tiếng nói chuyện ồn ào không vì chuyện vừa rồi mà dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!