Editor: Độc Ẩm
Tiếu Văn Lễ ở sân bay chờ bọn họ hạ cánh.
Máy bay hạ cánh hơi trễ một chút, sau khi lấy hành lý, Sơ Nghiên không nhịn được muốn đi WC.
Nhịn đến lúc gặp Tiếu lão sư, cô ôm áo khoác quay một vòng, nhìn thấy tấm biển ở đằng xa, "Em đi toilet!"
Lâu Niệm: "Đưa áo cho anh."
Sơ Nghiên liền vo áo khoác lại ném vào lòng hắn.
Lâu Niệm cẩn thận trải áo khoác ra, gấp lại rồi khoác lên khuỷu tay.
Tiếu Văn Lễ xem thế là đủ rồi: "Thành công rồi sao?"
Quanh chóp mũi Lâu Niệm đều là hương vị ngọt ngào độc nhất trên quần áo của cô, môi mỏng hơi cong lên: "Vẫn chưa."
Tiếu Văn Lễ "chậc chậc" hai tiếng, biết câu "vẫn chưa" này đã có độ chắc chắn tương đối cao, nghĩ lại vẫn thấy có chút cảm khái, đến trai thẳng núi băng như thiếu gia cũng đã có người yêu, thế mà một chàng trai ấm áp như hắn vẫn còn độc thân.
Tiếu lão sư thở dài: "Khi nào vấn đề cá nhân của tôi mới được giải quyết đây?"
Lâu Niệm tán đồng gật đầu: "Cũng không còn trẻ nữa."
Tiếu lão sư: "???"
Bốn chữ qua cầu rút ván viết như thế nào ta? Không đúng, hình như câu này không thể dùng như vậy —— nhưng hắn vẫn tức giận đấy??
Lúc quay lại, Sơ Nghiên rõ ràng cảm thấy ánh mắt Tiếu Văn Lễ có chút u oán.
"?"Sơ Nghiên trấn an nói, "Tôi có mang quà cho anh đấy, Tiếu lão sư."
Tiếu Văn Lễ vui mừng cười cười: "Vẫn là Nghiên Nghiên của chúng ta có lương tâm."
Nói xong liền nhận được một ánh mắt đầy sát khí, sau lưng lạnh toát, lập tức đến bãi đỗ xe lấy xe.
Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh cầm chìa khóa nhà Lâu Niệm, nói là muốn đón gió tẩy trần cho thiếu gia và chị dâu, mua một bàn lớn đủ loại đồ ăn theo khẩu vị của hai người.
Sơ Nghiên tỏ vẻ hài lòng.
Mặc dù ramen Nhật Bản rất ngon, nhưng ăn nhiều rồi mùi vị đọng lại cũng chỉ có vị của nước tương, đâu có sảng khoái bằng mì chua cay ở nhà.
Sơ Nghiên vừa bước vào cửa nhà, Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh đã nghênh đón: "Hoan nghênh chị dâu trở về!! Đúng là một ngày không gặp như cách ba thu!"
Triệu Nhất Minh: "Mấy ngày không gặp, chị dâu lại xinh đẹp hơn rồi!"
Sơ Nghiên cười cười: "Bớt nịnh nọt chút đi."
Nụ cười này, mắt ngọc mày ngài này, quả thực là càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh nhìn nhau: Là ảo giác sao??
Vốn chỉ là câu khen ngợi khách sáo, nhưng vừa rồi lại thật sự cảm thấy chị dâu xinh hơn trước đây?
Trên bàn ăn toàn là đồ ăn nhiều calo, gần đây Tiếu Văn Lễ đang dưỡng sinh nên đã tự mua một chén cháo cua, Triệu Nhất Minh và Phùng Dứu đã nhận ra mình không thể ăn được bát cơm của giới giải trí, cho nên không sợ gì cả, còn Lâu Niệm và Sơ Nghiên hoàn toàn là thực thần, vừa ngồi xuống đã vào trạng thái ngay.
Lâu Niệm ngồi bên cạnh Sơ Nghiên, an tĩnh uống rượu.
Sơ Nghiên ngửi thấy mùi trái cây, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lau miệng, ghé lại gần hỏi: "Uống ngon không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!