Ăn xong hai người đi dạo một lát, lúc về khách sạn cũng không gặp lại Hạ Nhiên và Phó Thiển.
Hạ Nhiên thì khó nói, nhưng Phó Thiển thì chắc chắn là ngao du ở bên ngoài, Sơ Nghiên chỉ cầu mong hắn tốt đẹp ngao du phần hắn, đừng có đến làm phiền cô nữa.
Về khách sạn, hai người về phòng của mình.
Sơ Nghiên xoa bụng, tắm một cái thơm ngào ngạt trong bồn tắm mát xa siêu lớn, sau đó thoải mái nằm xuống giường lớn.
Nệm dày mềm mại, chăn gối thơm phức, Sơ Nghiên lăn vài vòng, nằm nửa ngày cũng không có cảm giác buồn ngủ.
Nhịn một lúc, cuối cùng cô cũng ngồi dậy.
Hình như......! ăn nhiều quá rồi.
Ừm, không chỉ nhiều, mà còn dầu mỡ.
Chân giò ăn thì ngon nhưng thực sự quá dầu mỡ, bây giờ báo ứng đã đến rồi.
Sơ Nghiên xuống giường, chạy quay phòng một lúc, vẫn cảm thấy trướng trướng, liền mở cửa đi ra ngoài.
Dịch vụ trong phòng rất đầy đủ, trên quầy có nhiều loại trà cũng như trái cây như táo cam các loại.
Sơ Nghiên đun nước, trong lúc chờ nước sôi thì rửa một quả táo, bổ ra và bỏ vào một cái bát thủy tinh.
Sau đó gọt mấy quả cam, cần thận lấy sạch xơ rồi đặt vào bát táo.
Cuối cùng lấy thêm hai trái kiwi, cắt lát tròn bày ra bát.
Màu sắc kết hợp rất đẹp, nhìn đã muốn ăn.
Lúc này, nước cũng vừa sôi, Sơ Nghiên pha hai ly trà lúa mạch uống cho bớt ngấy, sau đó đứng ở bên quầy, nhàn nhã ăn trái cây.
Ăn xong quả nhiên thấy khoan khoái hơn rất nhiều, cô cầm ly trà lúa mạch đã hơi nguội, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lâu Niệm.
"Trên quầy có trà với trái cây, nếu thấy ngấy thì anh có thể anh một chút ~"
Khi Lâu Niệm mở cửa, cô đã về phòng mình và đóng cửa lại.
Lâu Niệm yên lặng đi ra quầy, nhìn thấy một chiếc bát thủy tinh đựng trái cây và một ly trà lúa mạch đặt trong một cái khay gỗ tinh xảo.
Trong không gian không chỉ có hương trà mà còn lưu lại hương thơm thanh dịu trên người cô, quanh quẩn ở chóp mũi mãi không tan biến.
Thật ra hắn không thấy ngấy, bữa ăn buổi tối cũng hoàn toàn ở trong phạm vi sức ăn.
Nhưng lâu Niệm cúi đầu nhìn một lúc, sau đó vẫn ngoan ngoãn ăn hết từng miếng........
Ngày hôm sau, phải đi thử vai rồi.
Lâu Niệm lái xe đưa cô đến địa điểm thử vai, trên đường đi, Sơ Nghiên không ngừng vùi đầu vào kịch bản, làm công tác chuẩn bị cuối cùng.
Thật ra, vai nữ số ba này không khó, cũng không có gì là khó đoán.
Chỉ cần thể hiện được tất cả thói hư tật xấu điển hình của một con người, diễn ra một nhân vật vừa ngu xuẩn vừa ác độc là thành công.
Xe chạy tới nơi, Sơ Nghiên cũng đã sẵn sàng, gấp kịch bản lại hít sâu một hơi.
Lâu Niệm dừng xe, quay đầu nhìn cô một cái: "Căng thẳng à?"
"Không phải," Sơ Nghiên quay đầu nhìn hắn, cười rạng rỡ, "Là nóng lòng muốn thử."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!