Chương 17: (Vô Đề)

Editor: Độc Ẩm

Tống Tâm Thuần ăn mặc trí thức khéo léo, trang điểm tỉ mỉ, cả người lại lạnh lẽo đến phát run.

Từ góc nhìn này, cô chỉ thấy Lâu Niệm chủ động xuống xe vòng sang ghế phó lái, cúi người chui vào trong xe, dường như định hôn Sơ Nghiên.

Không, sao có thể chứ? Tống Tâm Thuần lập tức lắc đầu, còn có hai đứa trẻ đang ngồi ở ghế sau mà, Lâu Niệm sẽ không làm vậy trước mặt trẻ con —— nhưng thế thì hắn đã làm gì?

Hắn và Sơ Nghiên thân thiết như vậy sao?

Không bao lâu sau, Lâu Niệm chui ra, Sơ Nghiên cũng xuống xe theo, cô hơi lảo đảo, Lâu Niệm liền giơ tay đỡ rất tự nhiên.

Sau đó, hai người mỗi người dắt một đứa trẻ, sóng vai đi vào trường học.

Tống Tâm Thuần không ngờ Sơ Nghiên đời này lại mưu mô như vậy.

Vì để tiếp cận với Lâu Niệm mà giả vờ thân thiết với đứa con hoang mà cô ta ghét nhất, xây dựng hình tượng người chị dịu dàng đúng không? Nhưng cô thừa biết Sơ Nghiên đối xử với cậu em trai này như thế nào.

Tống Tâm Thuần nhìn bọn họ rời đi trong ánh mắt của mọi người, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Bước vào địa bàn của mình, hai bạn nhỏ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước dẫn đường, chắp tay sau lưng vô cùng khí thế, dọc đường giành được vô số ánh mắt hâm mộ.

"Đó là mẹ Sơ Thần sao? Xinh đẹp và trẻ trung quá!"

"Chẳng trách Sơ Thần đẹp trai như vậy, hóa ra là giống mẹ......"

Sơ Nghiên mỉm cười đi qua hành lang, thái dương nổi lên một đường gân xanh tức tối.

Ai là mẹ chứ!

Cô là chị gái, chị gái đẹp như hoa như ngọc đấy!

"Người đó người đó! Là anh trai Lâu Tiểu Tinh đúng không? Đẹp trai quá a a a!"

"Hạ Nhiên cũng không đẹp trai bằng anh ấy, anh ấy là minh tinh à?"

Sơ Nghiên yếu ớt quay đầu, nhìn chằm chằm sườn mặt Lâu Niệm.

Lâu Niệm phát hiện, nhướng mày nhìn lại: "?"

"Vì sao anh là anh trai mà tôi lại là mẹ?" Bất kỳ cô gái trẻ nào gặp tình huống thế này cũng sẽ bị đả kích rất lớn.

"......" Lâu Niệm: "Em nghĩ lại xem?"

Sơ Nghiên nghiến răng nghiến lợi nhìn mặt hắn, được một lúc thì đành nhận thua, hầm hừ quay đi nói nhỏ: "Đẹp trai thì ghê gớm lắm hả......"

Lâu Niệm: "Ừ."

Sơ Nghiên thất khiếu bốc khói, ném cho hắn một ánh mắt xem thường.

Lâu Niệm bỗng nhiên giữ chặt tay cô: "Nhìn đường."

Sơ Nghiên đưa mắt nhìn phía trước, suýt nữa thì đụng phải khung cửa, giật mình đứng lại, sợ hãi che lại cái mũi của mình.

Lâu Niệm mỉm cười liếc cô một cái, đi vào lớp 3 - 3, theo sau là Lâu Tiểu Tinh đầy kiêu căng.

Sơ Nghiên không dám lơ là nữa, nghiêm túc dắt tay Sơ Thần đi vào lớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!