Chương 12: (Vô Đề)

Editor: Độc Ẩm

Đối với việc gần đây Tống Tâm Thuần thường xuyên không ở nhà, Sơ Nghiên cũng không để ý lắm.

Xét cho cùng, tuyến tình cảm của nam nữ chính cần phải phát triển.

Dù sao đây cũng là thế giới trong tiểu thuyết, cốt truyện có thể có những thay đổi nhỏ, nhưng tóm lại vẫn có mạch chính của nó.

Mặc dù trong lòng cô cảm thấy Lâu Niệm xứng đáng có được một cô gái tốt hơn, nhưng một nhân vật pháo hôi như cô thì có thể thay đổi được gì chứ.

Nói ra Sơ Nghiên đã lâu không kiểm tra mức quyền hạn.

Nhân lúc rảnh rỗi mở hệ thống xem, quyền hạn đã đạt 66%, trong đó đa số là do những món ăn mà cô nấu cho Lâu Niệm mang lại.

Còn những tình tiết quan trọng liên quan đến nam chính như sân khấu tốt nghiệp, một khi hoàn thành, quyền hạn sẽ trực tiếp tăng thêm 10%.

Ngoài ra, hệ thống còn nâng cấp thêm một chức năng mới.

Sơ Nghiên mở hộp thư ra, chức năng đánh giá tự động tải xuống.

Đánh giá ở đây nghĩa là trước khi làm một hành động bày tỏ tình yêu với nam chính, có thể đánh giá hành động đó giá trị bao nhiêu điểm.

Ví dụ như nói một câu "em yêu anh" được bao nhiêu điểm, nấu cho Lâu Niệm một bữa cơm được bao nhiêu điểm.

Việc nữ chính trùng sinh vẫn không khác gì một quả bom hẹn giờ, kíp nổ ở trong tay đối phương, chỉ cần một tia lửa nhỏ là có thể khiến cô oanh tạc không kịp trở tay.

Mặc kệ là có chức năng mới gì, càng sớm mở hết quyền hạn thì càng an toàn.

Sơ Nghiên ghi nhớ trong lòng, hai ngày sau nấu một nồi lê hấp đường phèn ngọt lành bổ dưỡng, đóng hộp cho Lâu Niệm xong thì cho bé con trong nhà ăn.

Ban đầu Sơ Thần thân cận với Tống Tâm Thuần.

Nguyên chủ nhìn cậu không vừa mắt, tuy không đến mức ngược đãi trẻ con, nhưng cũng tuyệt đối không hòa nhã.

Sơ Nghiên không hề kiêng dè việc cậu cướp đi tình thương của ba hay tranh giành tài sản gì cả, ngày nào cũng làm một ít đồ ngọt cho cậu ăn, hai người trở nên thân thiết với tốc độ ánh sáng.

"Ngon không?"

Bàn tay mũm mĩm cầm chén sứ, Sơ Thần chu môi uống hết một chén lớn, dùng mu bàn tay quẹt miệng: "Ngon ạ!"

Sơ Nghiên lấy cái dĩa nhỏ xiên một miếng lê đưa cho cậu, cười như mẹ hiền.

Sơ Thần nhai nhai rồi nuốt xuống, dương dương đắc ý nói: "Lâu Tiểu Tinh còn nói nhà cậu ta cũng có một chị nấu ăn ngon, hừ —— khoác lác! Nhất định là cậu ta ghen tị với em!"

"Lâu gia?" Sơ Nghiên nhướng mày, đút cho hắn một miếng nữa.

"Chị ơi," Sơ Thần ôm cánh tay cô, nũng nịu, "Tuần sau họp phụ huynh, Lâu Tiểu Tinh nói phụ huynh nhà cậu ta là đẹp nhất, chị, chị có thể......"

Đôi mắt đen sáng ngời chớp chớp, vừa chờ mong vừa sợ hãi, Sơ Nghiên nhìn mà sắp tan chảy: "Mẹ em đâu?"

Sơ Thần tựa cằm lên người cô, tủi thân nói: "Mẹ không quan tâm em."

"Ôi chao," Sơ Nghiên vội vàng nựng nựng mặt cậu, "Chị quan tâm, chị quan tâm."

Trẻ con đều thích có phụ huynh vừa trẻ vừa đẹp, như vậy có thể hãnh diện với các bạn cùng lớp.

Dù sao buổi họp phụ huynh cũng diễn ra sau buổi diễn tốt nghiệp, cô cũng không bận việc gì, đi thì đi.

Chỉ cần phụ huynh mà Lâu Tiểu Tinh mời không phải anh cậu ta, cô vẫn có tự tin về nhan sắc của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!