Chương 25: Giấy thanh minh

Thiên tài sẽ không bị người ta lý giải được mà.

Quả thật là trong thời gian ngắn ngủi Cố Diễm đã đi từ con số 0 đến 100, cậu giải thích đúng sự thật, nhưng để có được sự tín nhiệm của Châu Dã đã khó, có được sự tín nhiệm của toàn trường lại càng khó hơn.

Sau trận đấu bóng rổ, những lời đồn thổi về Cố Diễm đã lan truyền khắp trường, mọi người nhắc đến chuyện đó đều gán cho Cố Diễm cái mác là "phản đồ". Rõ ràng rất nhiều người không biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, thậm chí rất nhiều người còn không có mặt tại hiện trường, nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, dưới sức mạnh của dư luận thì giả cũng biến thành thật, bắt đầu chán ghét Cố Diễm một cách chân thành.

Đội bóng rổ thua trận chắc chắn sẽ bị mắng, nhưng cuối cùng hỏa lực vẫn tập trung vào người Cố Diễm.

Mặc kệ là đội bóng rổ muốn giữ thể diện hoặc đơn thuần chỉ là không coi trọng danh dự của Cố Diễm cũng tốt, dù sao bọn họ cũng không có ý định làm sáng tỏ. Đến ngày cuối cùng của đại hội thể thao, bọn họ cũng không ra mặt thanh minh Cố Diễm không thuộc đội của trường, mà chỉ là người vô tội bị liên lụy.

Ngày hôm đó từ chỗ Cố Diễm mà Vân Xu biết được đại khái câu chuyện, đội bóng rổ trường Trung học số hai yêu cầu đổi người để duy trì "công bằng", Cố Diễm liền bị đưa ra làm bia đỡ đạn.

Đối với Cố Diễm mà nói chuyện này đúng là tai bay vạ gió, bị đổ lỗi nhất định sẽ bị mắng chửi, chỉ có điều bởi vì Cố Diễm cư xử nghiêm túc nên cách thức mắng chửi được thay đổi mà thôi.

Vân Xu cũng không phải là người thích xen vào chuyện người khác, nhưng chuyện của Cố Diễm thì khác, cô không thể khoanh tay đứng nhìn khi biết được nội tình.

"Có tác dụng không?"

"Sẽ không bị dán bảng thông báo phê bình chứ?"

Ngô Tuyết và Lý Đồng đồng loạt lên tiếng, nhìn thấy thứ trong tay trong lòng có chút đấu tranh.

"Các cậu cứ nghe theo là được rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm." Vân Xu nói với ba người trong kí túc xá: "Bên phía Châu Dã mình không cần các cậu làm gì hết, làm xong chuyện này chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện, nhưng mà các cậu nhất định phải..."

"Không cần!" Lý Đồng cũng đoán được Vân Xu định nói gì, vội vàng cắt đứt lời cô nói: "Chúng tôi làm!"

So với Châu Dã thì dán một tờ giấy đã là cái gì chứ?

Ngô Tuyết và Trần Lệ cũng vội vàng gật đầu.

Vân Xu hài lòng gật đầu, khẽ cười nói: "Vậy được, chúng ta chia nhau ra hành động."

Mấy bài cô đăng và dán thanh minh trên các diễn đàn của trường lúc trước vừa mới hot đã bị phát hiện và bị chặn. Sau đó cô có đăng thêm nhiều lần, quản trị viên lại xử lý nhanh hơn, không cho bài post của cô có cơ hội lan truyền.

Trong lòng Vân Xu nghĩ quả nhiên là có vấn đề. Khi mà không có phương tiện để lan truyền, cô chỉ nghĩ ra một phương pháp thô bạo, phức tạp nhưng rất hữu ích

- in nội dung thanh minh ra, sau đó copy thành hàng trăm bản rồi dán ở khắp nơi trong trường để học sinh có thể nhìn thấy.

Cũng không cần tất cả mọi người phải nhìn thấy, chỉ cần có một bộ phận nhìn thấy, sau đó mở ra một cuộc thảo luận trong phạm vi lớn, từ đó đính chính lại danh dự cho Cố Diễm.

Vì để thành công dán giấy thanh minh mà không bị chặn hoặc làm phiền, Vân Xu quyết định ban đêm sẽ hành động.

Buổi tối đại hội thể dục thể thao không bắt buộc tự học buổi tối, ban ngày chơi đến mệt mỏi, tâm cũng ra rời, phần lớn mọi người đều quay về ký túc xá nghỉ ngơi sớm. Vì thế đến tiết thứ 3 của buổi tự học, toàn bộ tòa giảng dạy hầu như đều tắt đèn hết.

Vân Xu bắt đầu dán từ phòng học tầng một, khi cô đi lên tầng trên cùng thì phát hiện đèn ở tất cả các phòng học trên tầng cao nhất đều đã tắt, không có ai ở đó, yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng quần áo của mình cọ vào nhau.

Vân Xu bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi với bóng tối.

Vừa dán cô vừa thầm niệm trong lòng những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội khoa học – giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa...

Nỗi sợ hãi dịu đi một chút, nhưng khi cô nghe thấy một số tiếng động lạ thì vẫn không thể kiểm soát được đôi chân của mình mà ngồi xụp trên mặt đất.

Tiếng bước chân, tiếng đóng cửa, tiếng khóa cửa, hình như có chút xa. Vân Xu không dám nhìn vào hành lang tối om, chỉ có thể bất động ngồi trên mặt đất, nếu mà bị mắc kẹt ở đây thì không biết phải làm sao.

Khi tiếng bước chân ngày càng gần, thần kinh của Vân Xu cũng căng thẳng đến cực điểm.

Thứ không biết là đáng sợ nhất.

Khi tiếng bước chân dừng lại, đáng lẽ Vân Xu phải kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra và đó là ai. Nhưng vào lúc này rất nhiều hình ảnh đáng sợ xuất hiện trong đầu Vân Xu, chẳng hạn như quay đầu lại liền nhìn thấy một người bê bết máu, hoặc là một khuôn mặt đang cười toe toét, hoặc một 'người' với mái tóc dài lơ lửng trong không trung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!