Chương 8: Cô thích Lâm Kinh Dã

Sau khi hoàn thành toàn bộ liệu trình điều trị, Trần Tịch làm một lần kiểm tra CT. Kết quả cho thấy chứng viêm đã giảm, bác sĩ thông báo cô có thể xuất viện về nhà, nhưng cần chú ý bảo vệ mắt để tránh tái phát.

Một tuần sau là ngày nhập học của học sinh mới trường Thực nghiệm. Ngày nhập học, Trần Tịch mang theo hành lý đã đóng gói, một mình kéo vali đến trường báo danh.

Danh sách phân phòng ký túc xá được dán ở sảnh tầng một tòa nhà ký túc. Trần Tịch tìm được phòng mình dựa vào số phòng trên danh sách. Hai bạn cùng phòng cũng học lớp 10(1) như cô, tên là Cao Sa và Doãn Giai San.

Sau khi chào hỏi họ, Trần Tịch đặt vali xuống sàn, ngồi xổm mở khóa kéo, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Cao Sa ngồi nghiêng trên giường, vừa trải ga vừa càu nhàu: "Nghe nói mấy năm trước học sinh mới không phải học quân sự, năm nay sao thế không biết, tự nhiên tổ chức học quân sự, mà từ lớp Mười đến lớp Mười Hai ai cũng phải tham gia, đúng là điên rồi."

"Chẳng phải năm ngoái đổi hiệu trưởng sao? Vừa lên đã hành học sinh, năm ngoái tổ chức chạy bộ, năm nay sắp xếp quân sự."

Doãn Giai San đã thu dọn xong hành lý, tựa vào bàn học, cắn que kem nói.

Cao Sa nói: "Nhưng nghe bảo cháu trai bà ấy năm ngoái không phải chạy bộ, năm nay chắc cũng chẳng cần tham gia quân sự."

Doãn Giai San hỏi: "Cháu trai bà ấy? Lâm Kinh Dã à?"

Nghe đến ba chữ "Lâm Kinh Dã", động tác gấp quần áo của Trần Tịch khựng lại, ngón tay run lên không kìm được.

Cao Sa nhún vai, bĩu môi nói: "Ừ, Lâm Kinh Dã, quan hệ ô dù nổi tiếng của trường Thực nghiệm, ai mà chẳng nghe nói về anh ta?"

Cao Sa bất ngờ quay sang hỏi Trần Tịch: "Này, cậu nghe nói chưa? Lâm Kinh Dã ấy."

Hơi thở Trần Tịch ngừng lại, cúi đầu khẽ "ừ" một tiếng, ngón tay vô thức siết chặt quần áo, biểu cảm và động tác đều có chút gượng gạo.

Cao Sa nở nụ cười ranh mãnh, hào hứng hỏi dồn: "Cậu thích kiểu người như anh ta à?"

Trần Tịch nghẹn họng, vội chối: "Không, không thích."

"Sa Sa, cậu làm gì thế?"

Doãn Giai San bị phản ứng lúng túng của Trần Tịch chọc cười: "Coi cậu dọa người ta kìa. Cứ tưởng ai cũng như cậu, thấy trai đẹp là thích ngay."

Doãn Giai San nhíu mày hỏi: "Còn Lâm Kinh Dã trông… cũng bình thường thôi mà, có đẹp trai bằng Lộ Hạo Vũ không?"

"Không đẹp bằng đàn anh Lộ của cậu..."

Cao Sa lườm một cái, rõ ràng không đồng tình, nhưng vẫn kiên nhẫn kéo dài giọng dỗ dành: "Nhưng chẳng phải đàn anh Lộ đã là của cậu rồi sao? Đẹp trai nữa thì tớ cũng chẳng có cơ hội."

"Đúng rồi, sáng nay Lộ Hạo Vũ đưa tớ đến, bảo hôm nay anh ấy với Lâm Kinh Dã phụ trách phát đồng phục cho học sinh mới lớp Mười ở nhà thể chất. Xong việc thì đi luôn nhé."

"Thật hả? Thế tớ không thu dọn nữa, đi ngay bây giờ!"

Cao Sa phấn khích, quay sang hỏi Trần Tịch: "Đi xem Lâm Kinh Dã, đi không?"

Ba người cùng đi xuống cầu thang, khi ngang qua hành lang tầng một gần phòng nước, họ bị những thùng giấy cũ kỹ, lớn nhỏ chất đống trước cửa một phòng ký túc xá chặn đường.

Mấy thùng giấy trên sàn đã hỏng, đồ dùng sinh hoạt bên trong rơi vãi khắp nơi. Một cô gái mắc bệnh bại liệt trẻ em, di chuyển khó khăn, đang cố cúi xuống nhặt quần áo và đồ dùng rơi trên sàn.

Trần Tịch định cúi xuống giúp, nhưng bị Cao Sa ngăn lại.

Cao Sa nhíu mày, ghé tai cô nói: "Nghe bảo người mắc bệnh này ít tắm lắm, khuyên cậu đừng đụng vào đồ của cô ta, chắc chắn không sạch đâu."

"Không đâu."

Trần Tịch quay đầu, bình tĩnh nói: "Tôi giúp cô ấy một chút, hai cậu cứ đi trước đi."

Cao Sa ngơ ngác nhìn cô, còn Doãn Giai San lười quan tâm, kéo Cao Sa đi thẳng đến nhà thể chất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!