Chương 6: Chàng trai rất rất tốt

Hôm sau, Trần Tịch dậy rất sớm. Rõ ràng là Lâm Kinh Dã phải nội soi dạ dày, nhưng trông cô lại căng thẳng hơn cả cậu. Sau khi y tá cắm kim truyền dịch cho Trần Tịch, cô nhìn Lâm Kinh Dã chuẩn bị đi, không kìm được mở lời: "Tôi đi cùng cậu nhé."

Lâm Kinh Dã ngạc nhiên hỏi: "Cậu đang truyền dịch, làm sao đi cùng tôi được?"

Trần Tịch giải thích: "Ở hành lang có ghế, tôi có thể dùng tay kia cầm chai truyền."

Lâm Kinh Dã bật cười: "Thật sự không cần, cậu cứ ở đây đợi tôi chiến thắng trở về là được."

"Tôi đi cùng cậu nhé."

Cô cắn môi, lập tức nghĩ ra lý do: "Trong phòng ngột ngạt quá, tôi muốn ra ngoài hít thở chút."

"Được thôi."

Lâm Kinh Dã nói, giơ tay giúp cô cầm chai truyền dịch một cách tự nhiên.

Trần Tịch nhìn theo động tác tay cậu, ngẩn ra một chút, rồi nhanh chóng đứng dậy bước theo cậu ra khỏi phòng bệnh.

Trước cửa trung tâm nội soi đông đúc bệnh nhân và người nhà. Bên cạnh cửa có một khu thang máy nhỏ, đối diện là hàng ghế vừa có chỗ trống. Y tá gọi Lâm Kinh Dã vào chuẩn bị, Trần Tịch một tay cầm chai truyền, ngồi trên ghế khu thang máy chờ cậu ra.

Lòng bồn chồn, cô thất thần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa trung tâm nội soi, tay cầm chai truyền vô thức hạ xuống, được một cô bác đi ngang nhắc nhở cẩn thận máu chảy ngược.

Cô bác mỉm cười an ủi: "Đừng lo, nội soi dạ dày không đau, xong nhanh lắm."

"Vâng."

Trần Tịch gật đầu, bỗng nghe thấy y tá đẩy cửa gọi to: "Người nhà Lâm Kinh Dã? Người nhà Lâm Kinh Dã có đây không?"

"Có!"

Tim Trần Tịch thắt lại, vội đứng bật dậy chạy tới. Kim truyền vô tình bị giật ra, cô không hay biết, chỉ lo chạy lên hỏi gấp: "Tôi... tôi là người nhà, Lâm Kinh Dã sao rồi?"

Y tá liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Không sao, cậu ấy quên lấy thuốc, cô xuống quầy thuốc tầng một lấy giúp cậu ấy."

"... Vâng."

Trần Tịch thở phào.

Sau khi đưa thuốc cho y tá, Trần Tịch vẫn không yên tâm, không rời đi mà đứng đợi ngoài cửa trung tâm nội soi. Mãi đến khi thấy bóng dáng Lâm Kinh Dã đẩy cửa bước ra, trái tim treo lơ lửng của cô mới hạ xuống. Cô vội tiến lên hỏi: "Cậu ổn chứ?"

Mặt Lâm Kinh Dã tái nhợt, vẻ đau đớn lắc đầu, một tay chống tường cúi người nghỉ một lúc, nét mặt căng thẳng mới dần giãn ra.

Trần Tịch lo lắng nhìn cậu, muốn nói lại thôi, trông vô cùng luống cuống.

Chắc chắn khó chịu lắm.

"Cậu có muốn ngồi nghỉ chút không? Uống nước không? Tôi..."

"Tay cậu sao thế?"

Ánh mắt Lâm Kinh Dã lướt qua lỗ kim rỉ máu trên tay cô, không đợi cô nói xong, bất ngờ ngẩng lên hỏi.

Trần Tịch mím môi, vội giấu tay ra sau, lắc đầu cười: "Không sao."

Lâm Kinh Dã nghiêng đầu nhìn vào khu thang máy, thấy chai truyền dịch cô bỏ lại trên ghế.

"Trần Tịch."

Cậu gọi tên cô, giọng nghiêm túc: "Chuyện gì thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!