Chương 4: Mong tối nay cậu có một giấc mơ đẹp

Sau khi Trần Tịch ăn tối xong, cố ý đi dạo dưới phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Kinh Dã. Cô vô tình đi đến cửa hàng tạp hóa nhỏ ở tầng một, bước chân vô thức dừng lại, đột nhiên rất muốn mua một ít kẹo mang về chia cho cậu ấy. 

Cô mua một thanh kẹo Alpenliebe nhét vào túi áo khoác, vừa đi về đến cửa phòng bệnh liền thấy một cậu bé mập mạp đang ngồi trên giường của mình chơi game. Những đồ đạc cô để trên giường đều biến mất, cả chiếc giường chất đầy đồ của cậu bé. 

Cậu bé để ý đến cô, thậm chí không ngẩng mắt lên: "Đổi giường với chị, đồ của chị ở phòng đầu tiên rẽ phải ra cửa." 

Trần Tịch mấp máy môi, vừa định mở miệng nói chị không đổi liền nghe thấy một giọng nói sắc lạnh vang lên phía sau. 

Lâm Kinh Dã đứng phía sau cô nói: "Dọn đồ của em đi, để lại nguyên vẹn đồ trên giường này, nhanh lên."

Cậu bé ném máy chơi game lên giường: "Không muốn."

Lâm Kinh Dã khoanh tay nhìn chằm chằm cậu bé, ánh mắt đầy ý đe dọa cảnh cáo. 

Cậu bé chu môi: "Vậy tối nay anh đến ở cùng em."

Lâm Kinh Dã không nhượng bộ: "Nếu em không dọn đồ lại thì đừng hòng."

Cậu bé tức giận nhảy xuống giường, liếc Trần Tịch một cái rồi đi về phía cửa. Cậu vừa đến trước mặt Trần Tịch thì bị Lâm Kinh Dã giơ tay chặn lại. 

"Đợi đã." 

Lâm Kinh Dã nói: "Xin lỗi trước."

Cậu bé cố ý kéo dài giọng nói: "Xin lỗi cô."

Lâm Kinh Dã bị chọc tức đến bật cười, giơ tay véo tai cậu ta: "Gọi ai là cô hả?" 

Cậu nói: "Gọi chị."

"Chị."

Cậu bé thè lưỡi về phía cô rồi chạy ra ngoài, khi chạy qua vô tình đâm vào cô. Trần Tịch không đứng vững, người ngã về phía sau, lưng đập thẳng vào ngực cậu. 

Trái tim cô không kiểm soát được đập thình thịch. 

Lâm Kinh Dã đỡ cô ổn định, cụp mắt hỏi: "Không sao chứ?"

Má Trần Tịch đỏ bừng, vội vàng nói: "Không sao."

Trần Tịch bước vào cửa, muốn ngồi lên giường của mình nhưng phát hiện đồ đạc cậu bé chất đống quá nhiều, hoàn toàn không ngồi được, đành giơ tay giúp cậu bé dọn dẹp.

"Để em ấy tự dọn."

Lâm Kinh Dã ngồi trên giường ngửa đầu uống nước nói: "Cậu có thể ngồi giường tôi trước." 

Trần Tịch rút tay lại: "Không sao, tôi đứng một lát." 

Lâm Kinh Dã cực kỳ tự nhiên cầm máy chơi game cậu bé ném trên giường Trần Tịch qua tiếp tục chơi, cậu bé dọn đồ đạc vài lượt mới xong, đứng bên giường Lâm Kinh Dã nói: "Em dọn xong rồi, chúng ta đi thôi." 

Lâm Kinh Dã ngẩng đầu từ máy chơi game, giọng điệu vô lại hỏi: "Anh hứa với em rồi sao?"

Cậu bé tức đến mức không nói nên lời: "Anh..."

"Anh gì mà anh."

Lâm Kinh Dã cười: "Đợi đã, chơi xong ván này rồi đi." 

Một tay Lâm Kinh Dã chơi game, tay phải lục dưới gối một lát, ngẩng đầu hỏi cậu bé: "Kẹo của anh đâu? Em ăn hết rồi sao?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!