Chương 34: Lời cuối sách: Không bao giờ hối tiếc vì đã từng gặp gỡ

Cuốn sách này là câu chuyện thứ ba tôi viết về tình yêu thầm lặng.

Những độc giả đã đọc lời cuối sách của "Chuyện buồn bỏ mang tên yêu thầm" biết rằng, tôi từng dành cả thanh xuân dài để thầm thích một người. Có độc giả hỏi, rốt cuộc cậu ấy là một sự tồn tại thế nào?

Cậu ấy là một sự tồn tại rất đặc biệt.

Rất đặc biệt, không thể phân loại hay sao chép, có nhiều điểm khác biệt. Những "khác biệt" ấy đan xen trong kết cấu của tháng năm bình lặng, ánh lên tia sáng lấp lánh, trải thành dấu ấn thanh xuân độc nhất trong đời tôi.

Tôi nghĩ, chàng trai từng để lại nét mực đậm trong câu chuyện thanh xuân của chúng ta, đều là sự tồn tại độc nhất trong thế giới của mình.

Trong câu chuyện này cũng vậy.

Trong những năm tháng thanh xuân đầy gai góc, một cô gái cô đơn, tự ti vì không đủ may mắn, đã gặp một chàng trai cũng không may mắn nhưng luôn hướng về ánh sáng.

Chính cậu dạy cô cách chữa lành những vết xước của trưởng thành.

Chính cậu mang đến cho cô dũng khí, hy vọng và sức mạnh.

Cô học theo cậu, đối mặt với bất hạnh và khổ đau, xem cậu như thần thánh để tin tưởng và yêu thích.

Tôi mãi mãi tin rằng ý nghĩa của cuộc gặp gỡ này to lớn phi thường.

Dù kết cục chia xa là khó tránh, cô vẫn muốn vẽ nên đường đời của riêng mình theo quỹ đạo đời cậu.

Gặp gỡ đã là may mắn lớn, là món quà số phận ban tặng, như cách cậu từng thắp sáng cuộc đời đơn điệu đắng chát của cô gái, tôi tin rằng cô ấy cũng từng là một tia sáng lấp lánh trong đời cậu.

Kết cục giữa họ ra sao, dường như không cần tìm kiếm hay tranh cãi nữa.

Tôi từng gọi cho cậu ấy một cuộc điện thoại trong lúc tâm trạng chạm đáy.

Từ khi tốt nghiệp cấp ba đến trước cuộc gọi ấy, chúng tôi đã không liên lạc hay gặp gỡ vài năm, dù chỉ thoáng qua.

Những năm đó, tôi một mình giãy giụa trong tình yêu thầm, còn cậu luôn tiến về phía trước theo dòng thời gian, sớm quên đi ký ức giữa chúng tôi.

Trong cuộc gọi, tôi lấy cớ hỏi vấn đề để trò chuyện lịch sự, từ đầu đến cuối không nhắc nửa lời về tình cảm của mình.

Không có lời thổ lộ hay tạm biệt như Lâm Nhứ say rượu nói với Diệp Phong trong "Chuyện buồn nhỏ mang tên yêu thầm", cuộc gọi ấy là kết cục cuối cùng giữa tôi và cậu ấy.

Tình cảm thiếu nữ bị kìm nén, lặng lẽ nảy mầm, lặng lẽ tàn lụi.

Tôi tự hỏi, có thấy tiếc nuối không?

Duyên phận vốn phức tạp khó lường, tiếc hay không thật khó nói.

Chỉ biết chắc rằng, chúng tôi đều nỗ lực trưởng thành trong đời mình, không phụ cuộc gặp gỡ năm xưa.

Như trong câu chuyện ở trường Thực nghiệm, cuối cùng mỗi người đều trở thành một người lớn tuyệt vời.

Duyên phận giữa họ không nhiều, nhưng lại như vừa đủ, dường như đã là quá đủ.

Không phải ai cũng đủ dũng cảm, không phải bông hoa nào cũng nở rộ rực rỡ trong mùa xuân.

Nhưng những bông hoa kiên cường lớn lên trong mùa đông vẫn rực rỡ chói mắt, chói mắt đến mức đủ để chúng ta bình thản chấp nhận tiếc nuối.

Mỗi bông hoa đều sẽ đón mùa xuân thực sự thuộc về nó.

Mỗi bạn

- những người đuổi theo ánh trăng, đều không hề tầm thường hay mờ nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!