Chương 33: Ngoại truyện Dịch Nam: Hoàng hôn xưa

Hoàng hôn buông xuống, cảnh chiều đậm đặc mang theo hơi lạnh, đầu xuân tháng Ba nhưng thời tiết chưa ấm lại.

Dịch Nam không nhớ rõ đây là mùa xuân thứ mấy cậu trải qua ở Ý.

Quãng đời còn lại, cậu sẽ ở đây, dần đi đến điểm cuối của đời mình.

Lá ngô đồng hai bên đường ánh vàng dưới ráng chiều, hoàng hôn ở thành phố châu Âu luôn mang nét đặc sắc. Cậu đút tay vào túi áo gió, đi bộ về nhà từ studio, bất chợt nhớ đến một cô gái đã lâu không gặp.

Cô thích ngắm hoàng hôn nhất.

Năm lớp Mười Hai, họ từng đứng cạnh nhau trên sân thượng tầng cao nhất tòa nhà học, cùng ngẩng đầu ngắm hoàng hôn nhiều lần.

Cô  tên Trần Tịch, một cô gái dịu dàng trầm tĩnh, rất xinh đẹp.

Cô rất xinh.

Lần đầu gặp cô năm lớp Mười, cậu đã nghĩ vậy.

Cậu tự nhận có chút tài năng nghệ thuật, càng tự tin vào thẩm mỹ bẩm sinh của mình.

Cậu không hiểu sao nhiều nam sinh trong lớp nói cô không đủ xinh.

Ánh trăng sáng không cần tô điểm, đôi khi bị mây che mờ nhưng vẫn là ánh trăng. Người nông cạn không nhận ra trăng sáng.

Lần đầu tập thể dục giữa giờ, giáo viên thể dục yêu cầu nam nữ ghép đôi nhảy giao lưu.

Mấy nam sinh xung quanh đẩy cậu đến trước mặt cô, bảo cậu nhảy cùng cô.

Cậu nhút nhát, không giỏi ăn nói, cẩn thận bảo cô: "Sau này chúng ta ghép đôi nhé."

Cô lễ phép, thích cười dịu dàng, nụ cười trong trẻo như mực nhạt vẽ trên giấy khiến lòng cậu nhẹ nhàng, bình yên.

Ở bên cô, cậu không dễ căng thẳng, luôn cảm nhận được sự an lòng hiếm có.

Một hôm trưa, cậu gặp cô ở căng tin.

Căng tin trưa đông đúc, ghế chật kín, cô cầm khay ngồi đối diện cậu.

Một nam sinh bên cạnh làm đổ cốc nước của cậu, cố ý gây sự. Cậu đứng dậy xin lỗi ngay, nhưng đối phương vẫn bám riết. Cô lên tiếng bênh cậu, lại bị nam sinh chế nhạo. Cậu siết chặt nắm đấm, định liều dạy cho tên kia một bài học thì anh Dã bất ngờ xuất hiện, giải vây cho họ.

Sau đó, anh Dã ngồi cạnh cậu, ăn cùng họ.

Cậu cảm ơn anh Dã, thấy vẻ mặt cô không ổn, muốn đổi chủ đề để cô thoải mái, bèn hỏi cô có quen anh Dã không.

Chưa đợi cô trả lời, cậu đã nghe anh Dã nói trước, họ quen nhau.

Anh Dã nhờ cậu ra siêu thị mua nước, cậu gật đầu, đi đến quầy, lúc xếp hàng vô thức quay lại, thấy cô cúi đầu lau nước mắt. Rồi cậu thấy anh Dã nhắm mắt nói với cô: "Tôi không nhìn cậu", sau đó mở mắt, ghé sát cười hỏi: "Rốt cuộc ổn chưa?"

Cô ngừng khóc, lấy khăn giấy che mặt, cười trong nước mắt.

Không hiểu sao, tim cậu bỗng hơi khó chịu.

So với người như anh Dã, dường như cậu vừa yếu ớt vừa tệ hại.

Không có khả năng bảo vệ người khác, cũng chẳng biết chọc người khác vui.

Hình như chẳng có khả năng gì.

Đầu năm lớp Mười Hai, cậu quyết định thi chuyên ngành hội họa, bắt đầu chuẩn bị kỳ thi nghệ thuật. Mười tám năm qua, đây là lần đầu cậu bất chấp phản đối của bố mẹ, tự mình đưa ra quyết định quan trọng trong đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!