Để giúp giáo sư hoàn thành ca phẫu thuật, Trần Tịch ngày đêm tranh thủ thời gian rảnh tìm tài liệu, nghiên cứu ca bệnh.
Căn hộ cô thuê rất gần Đại học R.
Trong đêm tĩnh lặng, khi đứng trước cửa sổ sát đất nhìn lên những vì sao lấp lánh, cô thoáng nghĩ, có lẽ Lâm Kinh Dã đang đứng đâu đó gần đây, cùng ngắm bầu trời sao rực rỡ như cô.
Quỹ đạo của họ giao nhau rồi rời xa, rời xa rồi lại giao nhau. Đến cuối cùng, dù chỉ cách nhau gang tấc, lại cần cả đời để vượt qua.
Trần Tịch từng nghĩ về kiếp sau rất nhiều lần.
Cô tự nhủ vô số lần, kiếp sau cô không muốn làm Trần Tịch nữa.
Làm Trần Tịch khổ quá.
Nhưng nếu kiếp sau không còn là Trần Tịch, cô sẽ gặp Lâm Kinh Dã thế nào?
Kiếp này họ không có duyên, có lẽ kiếp sau cũng thế.
Cô bỗng cảm thấy, so với kiếp sau không thể đoán trước, kiếp này xem như may mắn, ít nhất cô từng gặp cậu.
Cô chưa bao giờ hối hận, vì mùa hè năm mười lăm tuổi đã gặp chàng trai khiến cô cả đời không quên.
Ca phẫu thuật của Lâm Kinh Dã thành công tốt đẹp, hồi phục sau mổ cũng tốt. Trần Tịch nghe nói ngày xuất viện, cậu mời giáo sư của cô dự đám cưới.
"Tôi nói với cậu ấy, ca phẫu thuật thành công thế này, học trò xuất sắc của tôi có công lớn. Cậu ấy mời cả em và tôi dự đám cưới, cuối tuần này. Không cần tiền mừng, chỉ đến cho vui, ăn bữa cơm, hưởng chút không khí."
Trong văn phòng bệnh viện, tâm trạng của giáo sư rất tốt, cười rạng rỡ với Trần Tịch.
"Thầy đi đi, thầy."
Trần Tịch từ chối: "Em không đi đâu."
Giáo sư hỏi: "Cuối tuần cũng bận à?"
Trần Tịch giải thích: "Em có bạn vừa về từ nước ngoài, hẹn gặp, đúng vào cuối tuần."
"Bạn trai à?"
Trần Tịch cười: "Đúng là con trai, nhưng chỉ là bạn tốt."
Giáo sư gật gù, vỗ vai cô: "Gặp bạn vẫn quan trọng hơn, không đi đám cưới cũng được."
"Mấy cô cậu trẻ thích gì? Tôi định mang quà, sợ hai vợ chồng không thích, em tham khảo giúp tôi. À, nghe nói cậu ấy thích đọc thơ, hay tôi tặng một bộ sưu tập thơ? Em thấy sao?"
Trần Tịch cười, gật đầu: "Rất hợp, chắc cậu ấy sẽ thích lắm."
"Tôi mang quà hộ em luôn nhé, dù sao người ta cũng mời. Người không đến, quà phải đến."
Giáo sư hỏi: "Em muốn tặng gì? Tôi bù chi phí cho."
"Không cần thầy bù."
Trần Tịch vẫn cười: "Em mua xong sẽ đưa quà cho thầy, phiền thầy mang hộ nhé."
Ngày đám cưới của Lâm Kinh Dã, Trần Tịch lên tàu cao tốc về thành phố Y. Dịch Nam đã ở lại nước ngoài học vẽ từ sau kỳ thi đại học, giờ vừa tốt nghiệp thạc sĩ không lâu, đã có chút danh tiếng trong ngành. Gần đây cậu ấy định tổ chức triển lãm tranh cá nhân, chọn địa điểm tại thành phố Y.
Cậu ấy nói với Trần Tịch muốn về trường Thực nghiệm tìm chất liệu và cảm hứng cho triển lãm, đồng thời gặp cô ôn lại chuyện cũ. Trần Tịch đồng ý, hẹn gặp cậu ấy ở cổng trường.
Dịch Nam gặp Trần Tịch, ngạc nhiên cười nói: "Cậu thay đổi nhiều quá, tớ suýt không nhận ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!