"Anh thật sự muốn ở đây à, anh Dã? Nghe nói chiếc giường anh đang nằm hôm qua vừa có người chết đấy."
"Cậu thử hỏi xem, có chiếc giường nào trong bệnh viện mà chưa từng có người chết không? Tôi cần phơi nắng, phòng trước đó chẳng có chút ánh sáng nào, chăn màn sắp mốc hết rồi."
"Được thôi, vậy anh từ từ dọn dẹp nhé, em đi trước đây."
Sáng hôm sau, sau khi Trần Tịch vệ sinh cá nhân xong đứng trước cửa phòng bệnh, cố tình tránh ánh mắt khi cậu con trai bước ra. Tim cô đập nhanh, hai tay không tự chủ siết chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô không thể ngờ rằng, Lâm Kinh Dã cũng đang nằm viện ở đây, và còn phải cùng cô ở chung một phòng.
Cô nên làm gì đây? Có nên hỏi chị y tá xem hôm nay có phòng nào khác còn trống, rồi xin chị ấy đổi phòng cho mình không?
Ánh mắt cô không kiểm soát được, dừng lại trên bóng lưng cao gầy của cậu, đột nhiên cảm thấy khó lòng rời đi.
Tâm trạng phức tạp và tinh tế, sợ hãi nhưng dường như… cũng có chút mong đợi.
Sâu trong lòng cô đột nhiên nảy sinh một sự thôi thúc – một sự thôi thúc muốn thử hòa nhập với cậu. Sự thôi thúc này mạnh mẽ đến mức dù tim cô đập như trống dồn, cũng đột nhiên muốn tiếp tục ở lại căn phòng bệnh này.
Tiếp cận cậu, hiểu cậu.
Trần Tịch hít sâu, cố gắng để tâm trạng mình nhanh chóng trở lại bình thường, sau đó nín thở, bước nhẹ nhàng vào trong phòng bệnh. May mắn là giữa hai chiếc giường có tấm rèm ngăn cách, Lâm Kinh Dã không nhìn thấy cô, và cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cậu khẽ đung đưa khi đang cúi xuống dọn dẹp giường.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống giường bệnh một cách e dè, vừa cầm chai nước khoáng trên bàn cạnh giường đưa lên miệng thì tấm rèm trước mặt bỗng "xoạt" một tiếng bị kéo sang một bên. Lâm Kinh Dã ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, khiến cô cảm giác như mình vừa rơi vào đôi mắt của cậu.
Toàn thân cô cứng đờ, hơi thở ngừng lại, sau đó lập tức lấy tay che miệng, ho dữ dội vì một ngụm nước vừa sặc vào khí quản.
Cậu chớp mắt tò mò hỏi: "Chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa nhỉ?"
Cổ họng Trần Tịch khẽ động, định nhắc lại lần đầu họ gặp nhau thì đột nhiên nghe cậu nói: "À, nhớ ra rồi, cậu là người đứng thứ ba toàn thành phố trong kỳ thi trung học phổ thông năm nay đúng không? Tôi đã thấy ảnh của cậu trên bài phỏng vấn của tạp chí trường."
Trần Tịch không nói gì, ánh mắt dịu dàng, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng.
Cậu hỏi: "À, cậu tên là gì nhỉ? Tôi không nhớ rõ lắm."
Cô nghiêm túc trả lời cậu: "Trần Tịch."
"Trần Tịch."
Cậu thiếu niên lặp lại tên cô một lần, rồi cười nói: "Được, tôi nhớ rồi."
"Tôi cũng học ở trường Thực nghiệm, năm nay lên lớp 11."
Trần Tịch lễ phép chào hỏi: "Chào đàn anh."
"Không cần gọi tôi là anh, tôi đi học sớm một năm, chúng ta cùng tuổi, cậu cứ gọi thẳng tên tôi là được."
"À, quên chưa nói với cậu tên của tôi, tôi tên là Lâm Kinh Dã."
"Ừ."
Trần Tịch cố gắng trò chuyện để tỏ ra thân thiện: "Tôi thường nghe nói về cậu ở trường, cậu rất nổi tiếng."
Lâm Kinh Dã đột nhiên cười, đôi mắt sáng ngời, tiến sát lại gần cô, hứng thú hỏi: "Cậu đã nghe gì về tôi?"
"Nhiều lắm..."
Trần Tịch không ngờ cậu lại đột ngột lại gần, hơi thở cô gấp gáp, theo bản năng lùi người ra phía sau. Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị cắt ngang bởi tiếng y tá đẩy xe điều trị bước vào phòng.
"Trần Tịch, đến lượt tiêm rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!