Chương 29: Tạm biệt, chàng trai của tôi

Ca phẫu thuật của Hứa Hạc Thu diễn ra thuận lợi. Ngày cô bé làm thủ tục xuất viện đúng vào thứ Hai. Thứ Hai Trần Tịch phải theo giáo sư đi khám ngoại trú, chỉ kịp kiểm tra phòng sáng sớm để vội vàng tạm biệt, dặn cô bé chăm sóc bản thân.

Sáng thứ Hai, bệnh nhân đông, số khám đầy từ sớm. Trần Tịch và giáo sư bận đến hơn mười hai giờ trưa, vẫn còn một bệnh nhân cuối chưa khám.

Giáo sư đưa bệnh nhân trước đi kiểm tra, Trần Tịch ở lại văn phòng đợi bệnh nhân cuối. Đồng nghiệp các khoa khác đã tan làm, đi ngang cửa phòng khám rủ cô đi ăn. Cô lắc đầu nói còn việc, bảo họ đi trước rồi lấy từ túi xách một ổ bánh mì, xé bao cắn một miếng. Sáng cô đi gấp, chưa ăn sáng, giờ dạ dày đã co bóp đau đớn.

Bệnh đau dạ dày của cô là bệnh cũ từ thời đại học, do ăn uống và nghỉ ngơi không đều. Có thời gian cô đau dạ dày đến mất ngủ cả đêm, bất đắc dĩ đến bệnh viện trường đặt lịch nội soi dạ dày.

Đó là lần đầu cô nội soi, khó tránh căng thẳng. Nhưng các ông bà lớn tuổi cùng chờ ở phòng chuẩn bị rõ ràng còn lo lắng hơn cô.

Cô giả vờ như người từng trải, trấn an các ông bà, kể về quy trình nội soi, giúp họ yên tâm.

Cô chưa từng nội soi, nhưng Lâm Kinh Dã thì có. Quy trình nội soi dạ dày ra sao, cậu từng kể chi tiết, sinh động cho cô nghe.

"Lúc đàn anh của cháu vào phòng nội soi, một bác sĩ bất ngờ đẩy cửa hỏi người nhà anh ấy đâu. Lúc đó cháu lo lắm, tưởng anh ấy gặp nguy hiểm gì, tay còn đang truyền nước mà quên mất, rút kim chạy thẳng đến. Hóa ra là anh ấy quên lấy thuốc, đi tay không vào."

Trần Tịch cười, chỉ vào hộp thuốc màu vàng trên tay bà lão: "Đúng rồi, chính là thuốc này."

Trần Tịch cắn bánh mì, đắm chìm trong ký ức, thoáng thất thần, bất chợt bị một giọng nói kéo về.

"Công việc các cô bận thế sao? Đến cơm cũng chẳng kịp ăn."

Giọng nói trong trẻo mang ý cười, như âm thanh ảo, lại chân thực xuyên qua không khí, bất ngờ vang bên tai cô.

Người đàn ông trước mặt tiếp lời: "Thật ra cô có thể đi ăn trước, bác sĩ cũng chưa ở đây. Tôi đợi một lát, không gấp."

Động tác tay Trần Tịch khựng lại, ngẩng cổ tê dại nhìn người trước mặt. Chỉ thoáng nhìn, cô vội cúi đầu trước khi hai ánh mắt chạm nhau, tránh nhìn cậu.

Mũi cay xè, mắt nóng ran, nước mắt lập tức đầy vành mắt. Cô vội đặt ổ bánh mì xuống, ngón tay kéo mép khẩu trang lên, cố che đôi mắt đỏ hoe.

"Cô sao vậy?"

Nhận ra hành động bất thường, Lâm Kinh Dã cụp mắt, cố tìm ánh nhìn của cô.

Không còn đường trốn, Trần Tịch đột ngột vịn bàn đứng dậy, lí nhí nói "Xin lỗi", rồi nắm khăn giấy che mặt, vội vã chạy ra khỏi phòng khám.

Sao lại thế này?

Nước mắt tuôn trào như cảm xúc dồn nén quá lâu bỗng bùng nổ không báo trước, chẳng có lý do, ngoài tầm kiểm soát, thành phản xạ bản năng của cơ thể.

Trần Tịch chạy vào nhà vệ sinh, ra sức hất nước lạnh từ vòi lên mặt, nước mắt nóng hổi lẫn nước lạnh chảy xuống. Cô chưa từng nghĩ có thể gặp lại Lâm Kinh Dã.

Dù chỉ thoáng gặp một lần với tư cách người lạ.

Khi Trần Tịch điều chỉnh lại tâm trạng, quay lại phòng khám, chỉ thấy giáo sư ngồi một mình trước bàn, đeo kính cẩn thận xem phim CT và báo cáo kiểm tra của Lâm Kinh Dã.

Giáo sư thấy cô vào, cười hỏi: "Vừa chạy đi đâu thế?"

"Ra nhà vệ sinh một lát ạ."

Trần Tịch hỏi: "Người… bệnh nhân vừa nãy, đi rồi ạ?"

"Ừ, đi rồi."

"Cậu đẹp trai đó nói tâm trạng thực tập sinh của tôi không ổn, bảo tôi để ý. Sao thế? Gần đây mệt quá à?"

"Hơi mệt ạ."

Trần Tịch gượng cười, khóe mắt lại cay xè.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!