Ngày trước kỳ thi đại học, cả khối Mười Hai có một buổi tiệc cuối cùng trước ngày "giải phóng". Nhiều bạn trong lớp mang máy ảnh từ nhà, chụp ảnh tốt nghiệp, trao đổi sổ lưu bút, vài nam sinh lấy phấn đủ màu vẽ bậy lên bảng.
Văn Linh đã đi du học trước, ở góc lớp yên tĩnh, chỉ có Trần Tịch và Dịch Nam cắm cúi làm bài.
Dịch Nam làm xong câu cuối bài thi tổng hợp môn tự nhiên, nhẹ nhàng đặt bút, lấy máy ảnh từ ngăn bàn, cười rụt rè: "Thật ra tớ cũng mang máy ảnh."
"Nhưng không biết chụp gì."
Mắt cậu ấy sáng lên, chủ động đề nghị với Trần Tịch: "Hay tớ chụp cho cậu một tấm?"
Trần Tịch ngẩn ra. Cô không quen chụp ảnh, từ nhỏ đến lớn hầu như chẳng có mấy tấm, nhưng khó từ chối ý tốt, gật đầu đồng ý: "Được."
"Để tớ xem nên chụp ở đâu…"
Dịch Nam giơ máy ảnh đứng dậy, vừa nói vừa xoay ống kính quanh phòng, nhắm vào một góc bảng tin trên bảng đen, "tách" chụp thử một tấm.
Cậu ấy đưa máy ảnh cho cô xem: "Cậu thấy chỗ này thế nào?"
Trần Tịch nhận máy, lập tức thấy hình ảnh ở trung tâm ống kính. Giữa khung hình là bông hoa màu hồng nhạt ở góc bảng tin, bên cạnh là dòng chữ thanh tú cô từng tự tay viết.
"Những bông hoa mùa xuân là giấc mơ của mùa đông."
Cô lặng lẽ nhìn khung hình, ánh mắt càng dịu dàng, khóe môi khẽ cong.
Dịch Nam gọi cô: "Trần Tịch?"
Trần Tịch giật mình, trong mắt mang ý cười: "Vậy chụp ở đây đi."
Cô đứng dậy, chậm rãi bước đến trước bảng tin.
Dịch Nam giơ máy ảnh trước mặt cô, đếm: "Ba, hai, một." Trần Tịch nhìn ống kính, nụ cười dịu dàng, khóe môi cong như vầng trăng non, ánh mắt mềm mại tĩnh lặng.
Mai là thi đại học.
Nếu thi tốt thì hai tháng nữa cô sẽ đến Bắc Kinh rồi đi gặp cậu.
Trong hai năm xa cách, cô thật sự rất nhớ cậu.
Ngón tay cô khẽ chạm vào túi áo khoác đồng phục, đầu ngón tay xoa nhẹ lá bùa bình an trong đó, cảm giác ấm áp từ đầu ngón lan đến tim khiến tim cô nóng rực.
Cậu nói, thi đại học nhất định sẽ thuận lợi, đậu trường lý tưởng nhất.
Cậu nói, đại sư Lâm phù hộ cậu.
"Chụp xong rồi."
Dịch Nam cười, đưa máy ảnh cho cô: "Cậu xem có ưng không."
Trần Tịch cúi đầu, lâu lắm cô mới nhìn rõ mình bây giờ. Hai năm học hành nặng nề, cộng với hormone trong cơ thể dần tan biến, cô gầy đi nhiều. Gương mặt trắng trẻo, thanh tú, khí chất dịu dàng trong bộ đồng phục xanh trắng sạch sẽ càng thuần khiết, đẹp đẽ hơn.
Đầu hè tháng Sáu, trời xanh trong vắt, nắng rực rỡ treo trên ngọn cây, lá xanh lấp lánh ngoài cửa sổ đung đưa theo gió, dường như mọi thứ đang dần tốt đẹp.
"Cảm ơn."
Trần Tịch cười, ngẩng lên nói: "Để tớ chụp cho cậu một tấm nhé."
"Được."
Dịch Nam vui vẻ đồng ý, lập tức đứng thẳng, tư thế hơi gượng. Trần Tịch giơ máy ảnh, mím môi cười nhẹ, tập trung chụp cho cậu ấy một tấm toàn thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!