Sau khi Văn Linh rời đi, Trần Tịch ngồi một mình trong lớp một lúc. Cô mở vở bài tập Sinh học định làm bài, nhưng tâm trí rối bời, đề bài lướt trước mắt, chẳng vào đầu được.
Vừa nãy Văn Linh nói, sao cậu lại thiếu tự tin, cậu đâu kém tôi.
Văn Linh còn nói, cô gái cậu thích chắc chắn phải tốt bụng, ấm áp, có chính nghĩa, thích giúp người.
Vậy cô thật sự không kém sao?
Cô thật sự có thể trở thành cô gái mà cậu có thể thích sao?
Dù cô đã tự hỏi mình câu này vô số lần, lần nào cũng tự trả lời bằng đáp án phủ định, giờ đây, chỉ vì vài lời của Văn Linh, cô lại ôm chút hy vọng mong manh với câu trả lời.
Sao có thể không hy vọng được?
Khi trong lòng vẫn còn tình yêu.
Trần Tịch lặng lẽ gấp vở bài tập Sinh học, lấy nhật ký từ cặp, đặt lên bàn, nhẹ nhàng mở ra. Trang đầu nhật ký là dòng chữ cô viết ngày đầu gặp Lâm Kinh Dã ở trường Thực nghiệm, chỉ vỏn vẹn một câu:
"Cậu ấy nói, đừng sợ."
Sau đó, mỗi câu cậu nói với cô đều được cô ghi lại đầy đủ, rõ ràng trong cuốn sổ này. Sổ mua ở tiệm văn phòng phẩm có hai tệ, chỉ là một cuốn sổ bình thường, không hề có hoa văn trang trí. Không phải cô chưa nghĩ đến việc dùng sổ có khóa, nhưng lại cảm thấy sổ càng khóa, càng dễ gây chú ý.
Dù có lẽ chẳng ai quan tâm Trần Tịch có bí mật gì hay bí mật của cô là gì.
Nhưng nếu bí mật ấy đủ hoang đường, đủ thu hút sự chú ý thì sao?
Cô không xinh đẹp, tính cách trầm lặng kỳ lạ, chưa từng được ai thích, toàn thân đầy rẫy những khuyết điểm chẳng đếm xuể.
Nhưng Lâm Kinh Dã lại tốt như thế, mọi mặt đều tốt.
Vì vậy, cô phải cố gắng trở nên tốt hơn, xuất sắc hơn, xinh đẹp hơn, để những khuyết điểm trên người ngày càng ít đi.
Cô mong một ngày nào đó, cô sẽ có đủ dũng khí đứng trước cậu, đối diện cậu một cách thoải mái, tự tin nói: Lâm Kinh Dã, tôi thích cậu.
Tôi thật sự rất thích cậu.
Trần Tịch gấp nhật ký, nhét vào cặp, mở lại vở bài tập Sinh học, ánh mắt dừng trên hình vẽ cấu trúc tim chi tiết in mực đen.
Giấc mơ và cậu, với cô bây giờ, còn cách bao xa?
Cô không biết cách đo lường.
Cô chỉ biết, nếu cô cố gắng hơn, cố gắng giảm cân để xinh đẹp hơn, cố gắng thi vào Bắc Kinh học đại học cùng cậu, cố gắng trở nên xuất sắc và tự tin hơn thì cô chắc chắn sẽ đến gần cậu hơn, gần hơn nữa.
Vũ trụ bao la rộng lớn, nhưng chỉ cần cô bám theo quỹ đạo của cậu, tương lai nhất định sẽ không để cậu biến mất khỏi thế giới của cô, không mất đi giao điểm với cậu.
Lâm Kinh Dã, tôi sẽ cố gắng hết sức để đến gần cậu.
Xin cậu đừng quay lưng rời đi.
Đừng để tôi không còn tìm thấy cậu.
Tin Văn Linh mất suất dự thi Sinh học vào tay Trần Tịch bất ngờ lan khắp lớp (1), trở thành đề tài bàn tán giữa giờ và sau tan học, bị các bạn không ngừng đoán già đoán non.
Một hôm Trần Tịch xếp hàng ở nhà vệ sinh, nghe mấy nữ sinh trước mặt nói chuyện.
"Thật à? Vì cậu ta thích Lâm Kinh Dã nên mới bắt nạt Văn Linh sao?"
"Cậu ta nghĩ gì vậy? Lấy gì so với Văn Linh? Buồn cười thật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!