Sáng hôm sau, Trần Tịch cùng bà nội và Trần Chỉ Đình cùng nhau ăn sáng trong nhà ăn.
"Sắp đến kỳ thi tuyển sinh rồi, gần đây học hành quá mệt mỏi, không thể kén chọn thực phẩm nữa, phải ăn nhiều thịt để bổ sung dinh dưỡng."
Bà nội gắp cho Trần Chỉ Đình một miếng thịt kho đỏ đang sôi trên đĩa và tiếp tục dặn dò.
"Đừng gắp cho cháu nữa, cháu không muốn."
Trần Chỉ Đình nhìn miếng thịt trong bát với vẻ chán ghét, bĩu môi nói: "Cháu không muốn trở nên béo như Trần Tịch, xấu xí chết đi được."
"Sao bà không gắp cho chị ấy chứ? Cứ chỉ gắp cho cháu!"
Trần Chỉ Đình quăng miếng thịt trở lại đĩa, ngẩng đầu lên, bất mãn hỏi bà nội.
Bà nội tức giận, nghiêm giọng trách móc: "Cái con bé này, không phân biệt được đúng sai sao?"
Trần Tịch im lặng, chỉ coi như không nghe thấy gì, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm một mình.
"Bố cháu nói tuần sau cháu thi chuyển cấp, muốn xin nghỉ về cùng cháu đi thi nhưng bà không đồng ý."
Bà nội đột nhiên liếc nhìn Trần Tịch, môi mím chặt, lạnh giọng nói: "Thi cử có gì phải đi cùng? Cơ quan xin nghỉ không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền sao?"
"Tạo điều kiện ăn uống, đi học còn chưa đủ, còn phải cùng thi cử, chưa thấy đứa trẻ nào được chiều chuộng đến mức này!"
"Đúng vậy."
Trần Chỉ Đình lập tức hùa theo nói: "Hơn nữa chị ấy và chú cháu cũng không thân thiết, mỗi năm chú cháu về quê ăn Tết cũng chưa thấy chị ấy chủ động nói chuyện với chú một câu nào."
Bà nội nói: "Lần sau bố cháu về, chủ động hỏi ông ấy xem công việc có bận không? Khi nào thì đi? Mấy câu này cũng không biết nói sao?"
"Biết rồi ạ."
Trần Tịch cầm bát đũa lên, đứng dậy đi về phía bếp: "Cháu ăn no rồi, cháu đi học đây."
Bà nội nhìn cô hỏi: "Mới ăn vài miếng cháu đã no rồi?"
Trần Chỉ Đình nhún vai: "Bà cứ nói người ta thế, người ta đã trở mặt đấy."
"Bà nuôi nấng nó, nói vài câu còn không được sao?! Không muốn để bà nuôi thì đi tìm mẹ nó, xem mẹ nó có nuôi nó không?!"
Trần Tịch nhanh chóng rửa xong bát đĩa, trở lại phòng ngủ cầm lấy cặp sách đẩy cửa ra ngoài, để âm thanh ồn ào chói tai được cách biệt sau cánh cửa dày, thế giới cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Cuộc sống học đường của Trần Tịch đơn điệu và đều đặn giống như mặt hồ tĩnh lặng, không có viên đá nào rơi vào, tất nhiên cũng không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào.
Thứ hạng thành tích luôn đứng đầu không thay đổi, tính cách ít nói, lạnh lùng và lập dị, những lời đồn đại liên quan đến cô truyền ra từ Trần Chỉ Đình... những yếu tố này vô hình tạo thành một bức tường kiên cố tách biệt cô với những người xung quanh thành thế giới khác.
Bên cạnh chẳng có ai muốn thân thiết với cô. Họ thích đứng từ xa quan sát cô hơn, bàn tán về cô, mang theo những cảm xúc bất mãn và thù địch không rõ lý do.
Lâu dần, Trần Tịch dần quen với sự cô đơn lẻ bóng, cũng quen giấu kín những tâm sự thầm kín mà những cô gái đồng trang lứa cũng có, bất kì ai cũng không thể nhận ra dù chỉ là một dấu vết nhỏ.
Không ai có thể đoán được, một người khép kín và trầm lặng như cô cũng sẽ có tâm tư của thiếu nữ, cũng có thể vì sự xuất hiện của một ai đó mà khiến trái tim bình lặng của mình nổi lên những gợn sóng nhỏ.
"Ngày hôm qua bạn tớ đi thi ở trường Thực nghiệm thành phố đã đi tìm Lâm Kinh Dã."
Vào giờ nghỉ giải lao buổi sáng, cô gái ngồi bàn trước phấn khích kể với bạn cùng bàn.
Trần Tịch đang cúi đầu vẽ sơ đồ mạch điện vật lý, nghe thấy lời của cô gái, động tác bỗng chững lại, một đường thẳng bị kéo lệch đi đôi chút.
"Cô ấy chạy đến tòa nhà của khối xã hội, lập tức xông đến trước mặt Lâm Kinh Dã nói mình yêu thầm anh ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!