Chương 17: Cậu thích tôi có được không

Sáng hôm sau, trước giờ Sinh học, Trần Tịch đến văn phòng khối lấy đề thi. Vừa đến cửa, cô nghe tiếng cô Vưu Bình và cô Triệu Nhã Thục nói chuyện.

"Cái bạn Văn Linh mới chuyển đến lớp cô có thành tích tốt lắm nhỉ, sao hồi thi xong cấp ba không tuyển thẳng vào đây?"

"Hiệu trưởng Hàn có nhắc chuyện này, bảo ban đầu cô bé muốn ra nước ngoài, trường bên cạnh có lớp song ngữ nên quyết định qua đó học."

"Sau này hình như không quen cách dạy bên đó nên chuyển sang đây."

"Chúc mừng cô, năm nay lại có thêm một hạt giống Thanh Hoa, Bắc Đại." Cô Vưu Bình nói: "À tiện thể, tôi muốn đổi đại diện môn Sinh, để Văn Linh làm, cô thấy được không?"

"Trần Tịch làm việc cô không hài lòng à?"

"Cô bé đó được tuyển từ huyện lân cận, điểm thi cấp ba thì tốt nhưng tố chất tổng hợp kém, tôi cũng không thích tính cách."

"Học sinh từ huyện họ luôn khá xuất sắc, như Diệp Tiêu lớp chúng ta năm ngoá  hay Diệp Phong lớp Mười Hai bây giờ."

"Trần Tịch sao sánh được với hai người đó?"

Cô Vưu Bình nửa đùa nói: "Dù sao Văn Linh đã là đại diện môn Sinh mới của tôi, tôi chỉ báo cô một tiếng thôi."

"Được."

Cô Triệu Nhã Thục cười bất đắc dĩ.

Trần Tịch gõ cửa, bước vào bàn cô Vưu Bình: "Thưa cô, em lấy đề thi dùng cho tiết hôm nay."

Cô Vưu Bình đưa chồng đề trên bàn: "Gọi Văn Linh đến đây cho tôi."

Trần Tịch đáp: "Vâng ạ."

Trần Tịch gọi Văn Linh đến văn phòng khối. Khi chuông vào lớp vang lên, cô Vưu Bình và Văn Linh lần lượt bước vào lớp. Cô Vưu Bình vừa lên bục giảng đã thông báo Văn Linh sẽ đảm nhận vai trò đại diện môn Sinh học mới. Lời cô vừa dứt, lớp học lập tức rộ lên tiếng reo hò, các nữ sinh vỗ tay, nam sinh cuối lớp còn hào hứng huýt sáo.

Trần Tịch ngồi tại chỗ, ngực hơi phập phồng, ngón tay co lại, siết chặt rồi cuối cùng yếu ớt buông ra.

Cô không ngờ rằng có nhiều bạn trong lớp không thích cô đến vậy. Thật ra, trong hơn một tháng làm đại diện môn Sinh, cô luôn cố gắng hoàn thành công việc một cách nghiêm túc, điểm thi Sinh học luôn đứng đầu khối và cô cảm thấy mình không làm gì sai.

Hóa ra, một người không được yêu mến, đôi khi chẳng cần làm gì sai.

Giờ giải lao, Trần Tịch đưa số đề thi chưa phát cho Văn Linh, đồng thời giải thích một số lưu ý khi làm đại diện môn.

Văn Linh chăm chú nghe, cầm bút ghi lại từng lời Trần Tịch nói vào vở. Lúc này Trần Tịch mới để ý, chữ của Văn Linh rất trôi chảy, đẹp mắt, cũng là kiểu chữ hành thư, giống chữ của Lâm Kinh Dã.

Sau khi dặn dò xong, Văn Linh mỉm cười lịch sự: "Cảm ơn."

"Không có gì."

Trần Tịch cố nặn ra một nụ cười đáp lại, rồi lập tức quay đi.

Cô không biết biểu cảm của mình khi vừa nãy nói chuyện với Văn Linh trông thế nào, chắc là khó coi lắm.

Chắc Văn Linh sẽ nghĩ cô là người nhỏ nhen, vì bị mất chức đại diện môn mà bất mãn nên mới lạnh nhạt với cô ấy.

Kệ cô ấy nghĩ sao thì nghĩ.

Chẳng còn quan trọng nữa.

Chiều tan học, Trần Tịch đến chỗ lấy nước nóng, vừa mở vòi đã thấy Văn Linh và Lâm Kinh Dã đang đứng trò chuyện dưới bóng cây ngoài cửa sổ.

Cô ngẩn ngơ nhìn cảnh này, trong đầu chỉ hiện lên một từ: xứng đôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!