Chương 14: Mùa xuân duy nhất từng có trong đời

Cuối tuần, Trần Tịch nhận được điện thoại từ bố khi đang ở ký túc xá. Bố nói đã xin nghỉ để vào thành phố thăm cô, hẹn gặp ở một nhà hàng gần cổng tây trường.

Từ khi sinh ra, ấn tượng của Trần Tịch về bố luôn xa lạ. Khi lớn lên, sự xa lạ ấy dần biến thành khoảng cách trong lời nói và hành động.

Thực ra, so với mẹ có tính tình nóng nảy, từ nhỏ cô đã thích bố với tính cách ôn hòa hơn. Chẳng hạn, khi mẹ cãi vã to với bố vì một câu không vừa tai của bà nội, bố luôn là người dừng lại trước, nói với mẹ: "Em nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Tịch chút đi."

Ngày An An xảy ra chuyện, cả nhà rối loạn. Cô chạy tới định giúp nhưng bị bố mạnh tay đẩy ngã xuống đất.

Cô tự nhủ, cú đẩy ấy là phản ứng bản năng trong lúc khẩn cấp. Nhưng không hiểu sao, dù sau đó bố nói tin rằng chuyện này không phải lỗi của cô, cũng không để bà nội và Trần Chỉ Đình luôn lấy chuyện này công kích cô, trong lòng cô vẫn có một rào cản với bố.

Có lẽ vì cú đẩy ấy khiến những bằng chứng nhỏ bé mà cô cẩn thận thu thập về tình yêu của bố dành cho mình trở nên không còn thuyết phục.

Sau đó, bố được điều đi công tác xa, ít về nhà, thỉnh thoảng gọi điện cũng chỉ nói chuyện với bà nội. Bà nội bảo cô chủ động gọi cho bố, nhưng lần nào cô cũng không biết nói gì. Hai cha con im lặng ở hai đầu dây, cho đến khi một người tìm được lý do thích hợp để cúp máy.

Trần Tịch đến trước cửa nhà hàng hẹn với bố, lòng hơi lo lắng, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.

Bố đang ngồi cạnh cửa sổ, thấy bóng cô, đứng dậy vẫy tay. Trần Tịch bước tới ngồi đối diện, nở nụ cười hơi gượng.

Bố gọi nhân viên, cầm thực đơn gọi món. Trần Tịch cúi đầu, lặng lẽ tháo màng nhựa trên bộ đồ ăn khử trùng.

Gọi món xong, cả hai cúi đầu uống nước, không ai nói gì.

Cuối cùng, bố phá vỡ sự im lặng: "Quen trường mới chưa? Học với bạn bè thế nào?"

Trần Tịch đáp: "Tốt ạ."

Cô luôn thế, chẳng bao giờ nói ra những tủi thân trong lòng. Không phải không biết cách giãi bày mà chẳng biết nói với ai.

Món ăn nhanh chóng được dọn lên, hai người lặng lẽ ăn, lại rơi vào im lặng.

Bố bất ngờ ngẩng đầu hỏi: "Muốn học đại học ở đâu? Có ý định gì chưa?"

Cô không do dự, buột miệng đáp: "Bắc Kinh ạ."

"Bắc Kinh? Muốn học ngành gì?"

"Học y."

Bố ngẩn ra, im lặng một lúc rồi nói: "Học y mệt lắm."

Trần Tịch dừng động tác gắp thức ăn, nghiêm túc và kiên định đáp: "Con không sợ mệt."

"Cũng đúng."

Bố cười: "Làm bác sĩ tuy mệt, nhưng là công việc rất ý nghĩa."

"Mệt cũng rất đáng."

Mệt cũng rất đáng.

Khi nghe bố nói câu này, Trần Tịch thoáng ngẩn ngơ, chìm vào suy nghĩ. Nghề bác sĩ, dù mệt cũng rất đáng, vì có thể dùng sức mình giúp được nhiều người. Hơn nữa, công việc này còn có thể giúp được cậu.

Cô muốn dốc hết sức để theo đuổi một công việc ý nghĩa.

Cô cũng muốn dốc hết sức để làm điều gì đó cho chàng trai của mình.

Dù cậu luôn nói mình rất may mắn, nhưng càng nghe cậu nói vậy, lòng cô càng đau.

Cậu tốt như thế, sao phải liên tục phẫu thuật, uống thuốc, bị những cơn đau bệnh tật không ngừng hành hạ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!