Sáng hôm sau, trước giờ thể dục, Trần Tịch đến văn phòng khối nộp bài tập Sinh học, thấy một bà lão lạ mặt ngồi trò chuyện với vài giáo viên. Qua lời họ nói, có vẻ bà lão này là giáo viên nghỉ hưu từng dạy ở trường Thực nghiệm.
Trần Tịch gõ cửa bước vào, vừa đưa bài tập cho cô Vưu Bình thì thấy cô Triệu Nhã Thục ngồi đối diện vẫy tay gọi cô.
"Đợi lát nữa đừng đi học thể dục, giúp tôi làm chút việc."
Cô Triệu Nhã Thục đứng dậy, lấy chìa khóa trên bàn, mở khóa cửa tủ sau lưng.
"Bài tập Toán cuối tuần, mỗi lớp ba mươi tờ, em sắp xếp giúp tôi."
Cô chỉ vào chỗ trống trên bàn bên trái: "Hôm nay không ai ngồi chỗ này, em làm ở đây."
Trần Tịch gật đầu đồng ý, vào tủ lấy hết đề thi ra bàn rồi ngồi xuống cẩn thận sắp xếp.
Một giáo viên bất ngờ nói với bà lão: "Cháu ngoại chị giỏi thật, tuần này lúc giao bài văn, tôi quên ghi "thể loại tùy chọn, trừ thơ", thế là cậu ấy nộp hẳn một bài thơ."
Khuôn mặt bà lão hiền từ, cười híp mắt hỏi: "Viết thế nào?"
"Khá tốt, tôi giữ bài thơ lại, tìm cơ hội cho cậu ấy đăng."
"Còn nữa, cháu ngoại quý giá của chị bảo mấy con mèo hoang trong trường đều do cậu ấy nuôi, chị biết chuyện này không?"
Động tác sắp xếp đề thi của Trần Tịch khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói mới nhận ra người nói là cô Phương Nhân, chủ nhiệm lớp 11(16).
Hóa ra bà lão hiền từ này là bà ngoại của Lâm Kinh Dã.
Cô Phương Nhân nói tiếp: "Mấy nam sinh lớp tôi đều sợ cậu ấy, vài đứa bình thường đánh nhau, gây chuyện, ngang ngược như cua bò, nhưng gặp mèo hoang thì hèn, tránh xa cả cây số."
Bà ngoại kiên nhẫn giải thích: "Nó mềm lòng, không chịu được người khác đối xử tệ với động vật."
"Giống chị chứ sao."
Cô Phương Nhân cười trêu: "Có tài văn chương giống chị, lòng thương cũng giống chị."
Bà ngoại vội phân bua: "Cái tính ngang tàng đó thì không giống tôi đâu."
Văn phòng rộ lên tiếng cười, Trần Tịch cụp mắt tiếp tục sắp xếp đề, mi mắt khẽ run, khóe môi cong lên.
Đến khoảnh khắc này, cô mới hiểu vì sao Lâm Kinh Dã lớn lên thành một chàng trai tuyệt vời như vậy.
Dù sinh ra đã mắc bệnh nặng, dù từ nhỏ cha mẹ không ở bên, nhưng cậu có một người bà ngoại tuyệt vời, giúp cậu lớn lên bình an trong tình yêu thương đong đầy.
Thật tốt.
Khi biết chàng trai của cô luôn được yêu thương và đối xử tử tế, lòng cô tràn ngập sự ấm áp khó tả.
Trong nhận thức của cô, tình yêu là món quà, là sự ban tặng, là thứ có thể đổi lấy mọi cảm xúc đẹp đẽ.
Cô hy vọng cậu mãi mãi được bao bọc trong tình yêu vô hạn, đổi tình yêu ấy thành niềm vui mỗi ngày.
Rồi dùng niềm vui đó để chống lại những nỗi buồn do bệnh tật mang đến.
Tiếng cười xung quanh dần tan, chuông hết giờ vang lên giòn giã.
Bà ngoại cười đứng dậy: "Mọi người làm việc tiếp đi, tôi đi thăm Tiểu Dã một chút rồi về."
Bà vừa đứng lên, hai chân bất ngờ cứng lại, đau đến hít một hơi lạnh, suýt nữa không đứng vững.
"Chị không sao chứ, chị Hàn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!