Chương 10: Nên dùng thân phận gì để ở bên cậu

Khi Trần Tịch ăn tối xong trở về lớp, cô thấy một nữ sinh lớp khác đang ngồi ở ghế mình trò chuyện với Cao Sa.

Nữ sinh nhận ra cô đi tới, vội đứng dậy định rời đi, nhưng bị Cao Sa ngăn lại: "Cậu cứ ngồi, đừng để ý cậu ta."

"Để cậu ta đứng một lúc thì có sao? Dù gì cậu ta cũng đâu phải học quân sự."

Cao Sa nói tiếp: "Không phải học quân sự đúng là khiến người ta ghen tị."

Trần Tịch nhìn cô ta hỏi: "Tôi vì bệnh nên mới không thể học quân sự, cậu ghen tị vì tôi bị bệnh sao?"

"Tôi có thấy cậu bị bệnh gì đâu, làm quá ai chẳng làm được?"

Nữ sinh thấy hai người sắp cãi nhau, vội đứng dậy nói: "Thôi, tôi về lớp đây."

Rốt cuộc cậu có thành kiến gì với tôi? Trần Tịch bất chợt muốn hỏi, nhưng nhớ lại lời Lâm Kinh Dã vừa nói với cô, cô kéo khóe môi cười khổ, không mở miệng.

Hỏi hay không hỏi, giải thích hay không, thật sự có thể thay đổi cách nhìn của đối phương về cô sao?

Vốn dĩ không phải cùng một loại người, sao có thể ép buộc sự thấu hiểu và yêu thích lẫn nhau?

Huống chi cô vốn chẳng thể khiến ai cũng thích mình, cô đâu phải tiền.

Chỉ cần bản thân cô không thẹn với lòng là đủ.

Trần Tịch không để ý đến giọng điệu mỉa mai của Cao Sa nữa, mở vở bài tập, cầm bút bắt đầu làm. Bút dừng lại lâu trên trang giấy, cô vô thức viết ba chữ "Lâm Kinh Dã" ở chỗ trống, rồi khi tỉnh táo lại, vội dùng bút bôi đen xóa đi.

Không biết từ khi nào, cô bắt đầu nghĩ về cậu trong những khoảng trống giữa lúc cắm cúi đọc sách làm bài. Mỗi lần nhớ đến cậu, cô lại lén viết tên cậu ở chỗ trống trên trang giấy, rồi nhân lúc chưa ai phát hiện, vội vàng xóa đi nhanh nhất có thể.

Những vệt mực nguệch ngoạc thô ráp trên giấy che giấu bí mật quý giá cô cất trong lòng.

Bí mật ấy không thể để ai biết, càng không thể nói ra.

Nhưng cô cẩn thận nâng niu, trân trọng, dành hết sự tỉ mỉ và dịu dàng để bảo vệ nó.

Trần Tịch quen rời lớp cuối cùng mỗi ngày nên tất nhiên đảm nhận việc khóa cửa lớp. Sau giờ tự học tối, khóa cửa xong, cô về ký túc xá, thấy trong phòng không có ai.

Bụng cô hơi khó chịu, bèn đặt cặp xuống, vội chạy vào nhà vệ sinh. Chưa được bao lâu, cô nghe tiếng hai bạn cùng phòng trò chuyện từ hành lang vọng vào.

Mùi thức ăn thoảng qua khe cửa, Cao Sa và Doãn Giai San xách đồ ăn ngoài vừa lấy về đẩy cửa bước vào.

"Em họ cậu ta thật sự nói thế à?"

"Thật, chiều nay tớ gọi điện cho bạn thân mới biết, bạn học cấp hai của cậu ta đều biết chuyện này, nên ai cũng vô cùng ghét cậu ta."

"Nhìn cậu ta bình thường im thin thít, ai ngờ làm ra chuyện kinh khủng thế."

"Sau này chúng ta ít dây vào cậu ta thì hơn, tớ hơi sợ."

Trần Tịch lặng lẽ nghe, ngón tay vô thức siết chặt, đầu ngón tay c*m v** lòng bàn tay.

Hoá ra lại là Trần Chỉ Đình.

Tại sao dù cô đã đến trường Thực nghiệm, Trần Chỉ Đình vẫn không chịu buông tha cô.

Hành động nghe đồn của hai bạn cùng phòng khiến cô thấy buồn cười, nhưng nghĩ lại, cũng chẳng thể trách họ. Vừa mới nhập học, không có chút tình cảm nào, dựa vào đâu họ phải tin cô?

Là cô ngay đầu năm đã không tham gia học quân sự, khiến mình khác biệt.

Còn lý do, ai thèm quan tâm mà tìm hiểu? Người ta thường quen so sánh nỗi khổ của mình với may mắn của người khác, chẳng ai là thánh nhân, có trái tim đồng cảm thấu hiểu hết thảy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!