Chương 1: Cô biết cậu là Lâm Kinh Dã

Trần Tịch chưa bao giờ có thể nói rõ rốt cuộc Lâm Kinh Dã tồn tại trong cuộc đời cô với thân phận như thế nào.

Nếu có người nhất quyết hỏi cô và cậu có quan hệ gì, Trần Tịch muốn nói với người đó rằng: Lâm Kinh Dã là người mà cô đã yêu rất lâu, rất lâu rồi.

Tuy rằng nếu câu nói này truyền đến tai Lâm Kinh Dã, nhất định cậu sẽ cảm thấy khó hiểu vô cùng, ngơ ngác hỏi người đưa tin: "Trần Tịch là ai?"

Trần Tịch và Lâm Kinh Dã từng quen biết nhau.

Họ đã từng gặp gỡ, cũng từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau.

Đáng tiếc là chuyện này chỉ có mỗi Trần Tịch biết.

Những người khác không để ý, còn Lâm Kinh Dã nói cậu không nhớ gì cả.

Câu chuyện bắt đầu vào một mùa hè khô nóng—mùa hè năm Trần Tịch mười lăm tuổi.

Hôm đó, cô một mình đi xe buýt đến trường Trung học Thực nghiệm trong thành phố để tham gia kỳ thi học sinh giỏi. Vì không quen thuộc với ngôi Tr**ng X* lạ này, cô vô tình đi nhầm vào tòa nhà ban xã hội không được bố trí nơi thi.

Cuối tuần, bên trong toà nhà dạy học vắng lặng. Cô đứng trong sảnh rộng lớn ở tầng một, tay cầm túi giấy tờ trong suốt đựng dụng cụ thi, ánh mắt dừng lại trên những tấm bảng lớp được sắp xếp ngay ngắn dọc hành lang.

"Anh Dã, nhanh lên!"

Đột nhiên, một tràng tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Trần Tịch không kịp đề phòng, bị một người chạy ngang qua va mạnh vào vai, túi giấy tờ trong tay cô rơi xuống đất với một tiếng bộp.

Cậu học sinh dừng bước, quay đầu liếc cô một cái, cau mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, chẳng có ý định xin lỗi hay giúp cô nhặt đồ. Cậu ta quay đầu, tiếp tục chạy về phía trước.

Trần Tịch cúi đầu, khom người định nhặt lại túi giấy tờ dưới đất. Đột nhiên nghe thấy một giọng nam khác vang lên từ sau lưng cô.

"Đụng trúng người ta mà không biết xin lỗi à?"

Giọng điệu của người lên tiếng rất bực bội, rõ ràng mang theo sự cáu kỉnh.

"Không sao chứ?"

Chàng trai bước đến trước mặt cô, cúi xuống giúp cô nhặt túi giấy tờ lên rồi đưa cho cô.

Trần Tịch ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn rõ đường nét khuôn mặt thanh tú, sáng sủa của chàng trai ẩn hiện dưới ánh nắng buổi chiều.

Trên mặt chàng trai lấm lem đủ màu sắc của sơn vẽ, nhưng cô vẫn có thể nhận ra làn da trắng trẻo của cậu qua những kẽ hở giữa những vệt màu.

Đó là một làn da trắng đến mức khác biệt, sạch sẽ đến mức hơi mong manh.

"Tôi vừa mới diễn một tiết mục."

Để ý thấy vẻ mặt sửng sốt của cô, Lâm Kinh Dã tưởng rằng lớp hóa trang trên mặt mình đã dọa cô sợ, lập tức đưa tay che mặt, nhưng phát hiện không che được bèn duỗi lòng tay ra, giữ một khoảng cách nhỏ che trước mắt cô.

"Em đừng sợ."

Cậu nói rồi bật cười.

Trần Tịch cũng bật cười theo, đôi mắt cong lên nhìn cậu nói: "Không sao, em không sợ."

"Cảm ơn đàn anh."

Cô nhận lấy túi giấy tờ từ tay cậu, lễ phép đáp lời.

"Không có gì."

Cậu tiếp tục nói: "Khu thi đua nằm ở tòa nhà thực nghiệm, ra cửa rẽ phải, ngay bên cạnh tòa nhà này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!