Gương mặt thanh lệ nhiễm huyết sắc trước mắt dần trở nên mơ hồ, hàn lãnh thấu xương dần đông kết lại nhịp tim ngày một nặng nề dần, ta hoảng hốt lắng nghe hàn phong gào thét nơi quan sơn này, thoảng như nghe thấy lời cười đùa của thiếu nhi.
"Vinh Khô, ngươi cười lên nhìn thật là đẹp…"
"Nếu ngươi là nữ tử, sau này lớn lên ta nhất định thú ngươi làm nương tử."
Sau đó, ta tựa như thấy thiếu niên ôn nhuận kia bất đắc dĩ mỉm cười, vài phần dung túng, vài phần oán trách
"Duệ Trữ!"
Ảo giác chợt biến mất, ta gắng gượng một chút ý thức cuối cùng, cố gắng muốn duy trì thanh tĩnh, dùng hết khí lực hô với hắn "Đi mau..."
Đi mau, Vinh Khô của ta, tình yêu của ta.
Nếu như ta sớm biết hành vi lỗ mãng của mình sẽ đưa hắn đến hiểm cảnh này, nếu như lúc trước ta nghe lời khuyên bảo của Hàn phó tướng...
Nhưng a, ta thật sự không chờ được.
Sau khi nghe tin tức Vinh Khô bị Thác Bạt Hoàn bắt giữ, lúc nào ta cũng từ trong mộng kinh hoàng mà tỉnh lại. Trong mộng, ta thấyngươi tha hương nơi dị quốc, bị đủ thứ khổ hình giày vò.
Thế nên ta mới bất chấp lời khuyên can, bất chấp quân lệnh, lén lút dẫn theo hơn trăm tinh binh, mai phục tại Đăng Khấu Sơn này, tự mình cùng vài tướng sĩ cải trang trà trộn vào địch doanh.
Mà hiện tại, vì hành đọng của ta lại khiến Vinh Khô gặp nguy hiểm như vậy, ta không thể nào không gánh lấy trách nhiệm, chỉ có thể liều chết bảo toàn cho hắn. Dù chỉ còn là một hơi tàn, ta cũng muốn mang hắn an toàn trở về Đại Hạ.
Chỉ tiếc là, ta không thể xuất ra khí lực được nữa, chỉ có thể cố gắng trụ tay, không thể những mũi tên xuyên thấu ngực mình ngộ thương người dưới thân.
May là, trước lúc ý thức của ta hoàn toàn tan rã, đột nhiên mặt đất rung chuyển... ta cố gắng cong môi nở ra một nụ cười
...a, viện quân đã đến rồi.
Vinh Khô à, đã an toàn rồi!
Ngay khi ý nghĩ kia lóe lên trong đầu, thân thể ta bất giác cứng đờ, vô lực ngã xuống, không còn bất cứ thanh âm nào nữa, cũng chẳng cảm thấy bất cứ cơn đau nào, cả cơ thể đều nhẹ hẫng, thực thoải mái, chỉ là... đột nhiên trong lòng nổi lên mất mác như có như không.
Vô luận thế nào, cả đời Phó Hòa Cẩn ta, cũng không hối tiếc.
Nam nhi có thể chiến tử sa trường, ít nhiều gì cũng coi là viên mãn. Huống chi, để cứu người mình yêu trở về, dù có mất đi tính mệnh, cũng coi như là hạnh vận.
Vinh Khô...
Vinh Khô...
Cái tên này, ta đặt dưới đáy lòng mà phản phục mặc niệm, để vào miệng mà phản phục trớ tước1, đến cuối cùng khắc nó vào trong cốt tủy, dung nhập vào trong máu thịt.
Ta không biết bắt đầu từ lúc nào, bản thân đã yêu con người ôn nhuận thanh nhã kia. Cứ mỗi khi quay đầu, bản thân lại bất giác nhớ đến, hắn dường như đã chiếm lấy toàn bộ tâm thần của ta.
Ngay từ lúc hắn trở thành thư đồng của ta, ta bỗng trở nên hoang mang bất an.
Hắn thật thông minh, con người lại ôn hòa.
Ta sợ, sợ có một ngày, hắn sẽ bị ai đó đoạt đi.
Ta phải làm cái gì đó, để tương lai có năng lực có thể giữ lại hắn.
Phụ thân bảo, là nam nhi phải có hoành đồ chi chí. Đáng tiếc là văn khóa của ta không tốt bằng Vinh Khô.
Vậy thì lựa chọn đạo võ đi. Vinh Khô thể chất không tốt nên không học võ. Nếu ta luyện võ công kỵ xạ thật hảo, tương lai sẽ có thể bảo hộ an toàn của hắn rồi.
Ý tưởng ngày đó thật đơn thuần cũng rất tốt đẹp. Ta cuối cùng cũng tưởng tượng được, một ngày nào đó trong tương lai, ta sẽ trở thành Đại tướng quân giống như Tương bá bá, trên sa trường rong ruổi giết giặc, vì nước làm vẻ vang. Còn Vinh Khô nha, hắn sẽ đứng sau lưng ta, dùng trí lược của hắn bày mưu tính kế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!