Chương 19: Hà hợp thành sầu

Nghe tiếng bước chân của Đặng Tề càng lúc càng xa dần, Vinh Khô thẫn thờ nằm trên giường, cả người đều dính đầy mồ hôi, y vật dính sát vào da, thực không thoải mái.

Trước mắt, hoàn toàn là ắc ám.

Vinh Khô tất nhiên biết rõ, đây không phải là do sắc trời đã vãn mà hắn không thể nhìn thấy được gì.

Là lúc nào, hắn biết hai mắt của mình xảy ra vấn đề...?

Nhớ mang máng, có một lần lúc còn ở Phó phủ hắn sốt cao ba ngày, đến lúc hắn tỉnh lại thì hệt như hiện tại, không nhìn thấy bất cứ cái gì.

Lúc đó, hắn đúng là có vài phần sợ hãi.

Sau một lúc, mắt của hắn lại có thể nhìn thấy mọi thứ như bình thường. Nhưng Vinh Khô cũng hiểu được, có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, mắt hắn sẽ hoàn toàn mù.

Ý thức được sự thật này, hắn cũng có một chút mờ mịt lẫn khó hiểu.

Nên khi ở Phó phủ, hắn lấy cớ thể chất không tốt làm lý do mà bỏ việc luyện võ cùng kỵ xạ.

Sau lần đó, chứng đau đầu bắt đầu dần thường xuyên hơn. Đau đầu phát tác sẽ làm mắt của hắn từng chút từng chút một trở nên tệ hơn, lúc đó Vinh Khô hiểu ra, e là mắt tật này của mình có liên quan đến chứng đau đầu.

Hắn bèn tự mình tìm đến lang trung nổi danh ở Mạn thành, cố ý bóng gió mà hỏi một phen, cũng lần đó hắn biết được, với y thuật của hiện tại, mắt của hắn e là đã hết thuốc chữa.

Cho nên thái y trong cung y thuật có lợi hại cỡ nào đi nữa, hắn cũng không có hi vọng chữa khỏi mắt mình. Chỉ là mong, giả như châm kim hay phục dược có thể giảm bớt phần nào đau đầu cũng tốt rồi.

Nhưng lần đầu tiên Mạc lão chẩn mạch cho hắn, hắn vẫn khinh miêu đạm tả đề cập đến mắt tật. Lúc ấy đối phương chỉ cho là vì đau đầu mà sinh ra phản ứng kèm theo.

Vinh Khô liền im lặng không nói nữa.

Hắn cũng không biết mình đến lúc nào thì mù hẳn, nhưng nếu hoãn được một ngày thì cứ hoãn một ngày, cũng không mạo hiểm để cho người trong hoàng cung lẫn triều đình biết.

Nếu không, một quân cờ như hắn, khi không còn một chút giá trị nào, e là đã sớm bị vứt đi.

Hắn không sợ cái chết. Nhưng đối với người đã kinh qua cái chết một lần, hắn vẫn muốn cảm nhận được sống hơn.

Vinh Khô nhớ rất rõ ràng, lúc viện trưởng dùng đôi tay run rẩy ôm chạt lấy hắn, nước mắt ràn rụa gò má, loại tuyệt vọng đó vừa băng lãnh lại vừa đau đớn. Đó là lời dặn cuối cùng, cũng là hi vọng của nàng

"Không có gì so với còn sống quan trọng hơn. Vinh Khô... nhớ kỹ, không ai, không ai có quyền xem thường sinh mệnh... Thế nên em... em cũng không được phép xem thường sinh mệnh của chính mình."

● ● ●

Suy nghĩ đang phiêu viễn, bị thanh ẩm đẩy cửa cắt đứt.

Vinh Khô chống tay đẩy về sau, gượng người ngồi dậy, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, nhìn về hướng cửa mở ra "Đặng Tề, thay ta chuẩn bị nước, người ta toàn là mồ hôi, cảm giác hơi khó chịu..."

Người tới nửa ngày cũng không có phản ứng lại. Ý cười trên mặt Vinh Khô có chút sượng lại.

Hắn chợt nhớ đến chuyện, lúc mình mê man, tựa hồ có nghe thấy tiếng nói của Hoàng đế.

Có điều lúc nãy vừa mới tỉnh lại, đầu óc có chút hỗn loạn. Hơn nữa Hoàng đế đã chán ghét mà vứt bỏ hắn, giam lỏng hắn ở Thanh Thu cung cũng mấy tháng nay. Trong lòng Vinh Khô trong nhất thời căn bản không thể đoán được Hoàng đế lại tự mình đến đây.

Trong phòng trầm mặc đến nghẹt thở.

Vinh Khô bỗng nhiên có phản ứng trở lại, theo thói quen khép hạ mi mắt, sờ soạng muốn bước xuống hành lễ.

Hoàng đế im lặng đứng ở cửa phòng, thần sắc giật mình hốt hoảng nhìn động tác của Vinh Khô. Cảm giác cổ quái mạc danh lúc trước vẫn luôn tồn tại dưới đáy lòng giờ phút này bỗng nhiên từ dưới đáy lòng dậy sóng mãnh liệt.

Mãi mà không tìm được hài, Vinh Khô dừng lại, trực tiếp bước chân trần xuống đất, quỳ rạp tại chân giường "Nhi thần kiến quá phụ hoàng..."

Hoàng đế đột nhiên bừng tĩnh, nhìn chằm chằm Vinh Khô hơn nửa ngày, hốt nhiên xoay người, nhìn ra ngoài cửa gọi to "Đặng Tề!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!