Hai người Tấn Hầu mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ cùng Hoàng đế dùng bữa tối. Đến lúc thấy Hoàng đế buông đũa, bèn ngầm trao đổi ánh mắt, lấy cớ sắc trời không còn sớm, khi được Hoàng đế ưng chuẩn liền vội vàng ly khai Thanh Thu cung.
"Đình Chi" khi đã ngồi yên trên xa liễn xuất cung, Bàng Thái úy ý vị thâm trường nhìn Tấn Hầu nói "Hôm nay mới thấy, lời đồn đãi Hoàng thượng sủng ái Lý Quận vương quả thật chỉ là tin đồn vô căn cứ, tuy vậy cũng có vài phần đạo lý."
● ● ●
Vinh Khô cúi đầu, im lặng đứng trước mặt Hoàng đế mà nghe đối phương hỏi, nhất nhất trả lời.
Hoàng đế cao thấp đánhgiá Vinh Khô một lượt, ngón tay thờ ơ kéo vạt tay áo "Học tập lễ nghi thế nào rồi?"
"Đại để đã hiểu sơ qua."
Hoàng đế nhẹ giọng hừ một tiếng, cũng không lưu lại lâu, vừa bước ra ngoài vừa căn dặn "Đêm mai Thiên Tường điện cử hành yến tiệc tẩy trần, ngươi không được làm những hành động khiến hoàng thất mất mặt."
Vinh Khô ngoan ngoãn đáp lời, mãi cho đến khi tiễn Hoàng đế ra cửa Thanh Thu cung, nhìn thân ảnh đối phương chìm khuất vào bóng đêm mới chậm rãi xoay người bước trở về.
"Điện hạ"
Lam Minh cẩn thận tiếp nhận y quan từ tay cung nữ, nhìn người đang cúi đầu đọc sách nhỏ giọng nói "Đã đến giờ Dậu, người có muốn thay y phục không?"
Vinh Khô dứt ra khỏi thư sách, cười cười "Phiền ngươi phải nhắc nhở", liền xếp lại thư sách, để mặc Lam Minh giúp mình thoát ngoại y, thay ra cổn long bào dành cho Quận vương.
● ● ●
Mùa đông rét đậm, bông tuyết nhẹ nhàng buông rơi.
Vinh Khô hà hơi, híp mắt nhìn cảnh sắc Ngự hoa viên. Từ lúc tiến cung, hắn vẫn ở tại Thanh Thu cung chứ không đi lại đây đó. Hiện tại trời đã buông hoàng hôn, hoa cỏ cây cối trên người khoác tuyết mùa đông càng tăng thêm vẻ mông lung.
"A, tuyết đột nhiên lại rơi nhiều như vậy." Lam Minh thở nhẹ một tiếng, vội vã mở dù giấy, chân bước nhanh để bắt kịp Vinh Khô "Điện hạ cẩn thận, đừng đễ nhiễm phong hàn."
Vinh Khô khẽ nghiêng đầu, nhìn Lam Minh cười "Đa tạ."
"Điện hạ nói thế nào thì như thế ấy." Lam Minh khiêm tốn đáp lời, nhưng ý cười trên mặt lại lộ ra ý chân thực, sau đó đảo ánh mắt nhìn lại, hiếm khi tùy ý như thế mà nói "Năm nay hoa mai thế mà lại nở sớm."
Ngày thường y quan sát, đáy lòng có chút mơ hồ biết được chủ tử trước mắt dường như rất yêu thích hoa cỏ, nên lại mở miệng "Ngày mai nô tài bảo hạ nhân chiết một cành mang đến thư phòng điện hạ."
Nghe thấy thế, Vinh Khô không nói gì, chỉ bước đến táng mai vàng xòe ra như tán ô, cước bộ chợt dừng lại. Lam Minh khéo léo liền cầm tán dù che lại, chỉ thấy chủ tử khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng lên nơi đầu cành nơi những đóa hoa nhỏ ươm sắc vàng tỏa hương.
"Phía trước là Ngũ hoàng huynh?"
Lam Minh giật mình, nghe thấy thanh âm quen tai này, mí mắt chợt dựng lên, không khỏi có vài phần lo lắng nhìn sang chủ tử nhà mình… Người tới đúng thực là Thất hoàng tử, là hoàng tử ngoan liện nhất trong số các hoàng tử, chỉ là một hài tử chín tuổi, lại khiến người trong cung thượng hạ gặp liền tránh không kịp.
Vinh Khô chỉ vừa hồi cung vài ngày, tất nhiên là không hề biết, chỉ xoay người nhìn sang.
Là một hài tử thật khả ái, mày rậm mắt to, khiến hắn ngay lập tức nhớ đến Phó Hòa Cẩn. Bất quá người đang tới này nét tươi cười có vẻ thẳng thừng không e dè, sợ là so với Phó Hòa Cẩn còn muốn hoạt bát hơn.
Vinh Khô trên mặt bất động thanh sắc, khóe miệng gượng nét cười yếu ớt "Phải rồi, còn ngươi là…"
Hài đồng nhảy dựng lên một cái, chạy đến bên cạnh Vinh Khô, tự nhiên như không ôm lấy tay hắn "Ngũ hoàng huynh, ta là Văn Nghĩa nha! Ca ca quay về kinh nhiều ngày, vậy mà cũng không đến nhìn huynh đệ chúng ta một chút."
Nói xong, hài đồng nhìn như có vài phần ủy khuất.
Vinh Khô nghiêng đầu nhìn hài tử so với mình không thấp hơn bao nhiêu, thản nhiên cười cười "Ta mới từ dân gian trở về, chưa quen thuộc với những việc trong cung. Mấy ngày qua đều là học tập lễ nghi, nhất thời vô ý tứ mà chậm trễ các hoàng huynh hoàng đệ."
Thân Văn Nghĩa giả vờ tỏ ra hào phóng khoát tay áo "Ca ca không cần áy náy, chúng ta nghe bảo ngươi bận rộn nhiều việc. Thật ra ta vẫn muốn đến Thanh Thu cung gặp mặt, nhưng lại không dám quấy rầy ngươi."
Dứt lời, y chỉ sang hai người bên cạnh "Phải rồi, Ngũ ca ca, kia là Đại hoàng huynh cùng Tam hoàng huynh."
● ● ●
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!