Đêm khuya thanh vắng, bên trong Lê Hoa viện, Liên di nương và Thôi Ngũ đang thao thức không thể say giấc.
"Tê, nhẹ tay chút chứ!" Thôi Ngũ bất mãn, liếc mắt nhìn nữ nhân đang bôi thuốc cho hắn.
Biểu cô nương này thật quá mạnh tay, ngay trên trán hắn là một cú đánh chùy. Cú đánh khiến hắn chóng mặt, đầu sưng to như cái bánh bao.
"Đáng đời ngươi!" Liên di nương kéo lấy chiếc khăn, tức giận nói, "Ra cái chủ ý âm hiểm như vậy, ta cứ nghĩ ngươi có thể làm được việc, ai ngờ lại để cho một trong những người bị thuốc chạy thoát. Giờ phải làm sao đây?"
Thôi Ngũ cũng không ngờ Lục Tuyết Y, một nữ tử yếu đuối lại có thể chạy thoát, dù đã trúng thuốc.
Giờ nghĩ lại, hắn nhận ra lúc đó bị những lời nói khích của Lục Tuyết Y làm mất tỉnh táo, khiến nàng có cơ hội chạy thoát.
"Chạy trốn thì cũng thôi đi, việc này âm thầm, chắc nàng cũng không dám nói ra. Nhưng sao lại đụng phải nhị lang?"
Liên di nương lo lắng, bước đi không yên: "Nhị lang tính tình cương trực, nếu hắn biết, Lục thị nhất định cũng sẽ biết. Lục thị mà phát hiện ta muốn làm hại con trai bảo bối của nàng, chắc chắn mẹ con chúng ta sẽ không còn đường sống!"
Thôi Ngũ càng thêm tức giận khi nghe mẫu thân nói vậy.
Một mỹ nhân bị chuốc thuốc, tự nguyện ôm ấp yêu thương, mặc kệ người ta muốn làm gì thì làm. Nhị ca hiện tại chắc hẳn đang vô cùng thoải mái.
Nhị ca liệu có giao người ra?
Chỉ sợ là còn cảm kích hắn không kịp.
"Nhưng chưa hẳn vậy đâu." Thôi Ngũ bật cười, "Mẫu thân nghĩ nhị ca là người chính nhân quân tử sao?"
"Ngươi nói là, nhị lang cùng biểu cô nương này…" Liên di nương đầy kinh ngạc.
"Mẫu thân không biết rồi," Thôi Ngũ chắc chắn, "Chúng ta thì có thủ đoạn không đàng hoàng, nhưng nhị ca cũng không phải loại người trong sạch. Đến lúc thật sự xảy ra chuyện, hai bên đều sẽ chịu thiệt. Nhị ca là người thông minh, chuyện này chắc chắn sẽ lặng lẽ trôi qua, nếu không, nhị phòng đã náo loạn lên từ lâu rồi."
Liên di nương nghĩ lại cũng thấy có lý.
Huống chi, từ trước đến nay, nhị phòng và nhị lang vốn không hòa hợp. Nhị lang chẳng có lý do gì để giúp đỡ Lục thị.
Nỗi lo của Liên di nương từ từ lắng xuống: "Vậy đợi sáng mai xem tình hình thế nào. Nếu không ổn, chúng ta sẽ cắn ngược lại, nói là Lục Tuyết Y không muốn gả xung hỉ, cố tình bỏ trốn."
Tại Thanh Ô viện, Thôi Hành lại không hề thoải mái như Thôi Ngũ nghĩ.
Một đôi cánh tay trắng nõn vòng quanh cổ hắn, cố hết sức kéo đầu hắn xuống thấp.
Chóp mũi hai người chạm nhau, chỉ cần xuống chút nữa thôi, đôi môi đỏ kia sẽ đụng vào môi hắn.
"Van ngươi…" Lục Tuyết Y yếu ớt cầu khẩn, đôi mắt đã ngân ngấn nước mắt.
Hắn vẫn bất động, nàng thực sự không thể chịu nổi, bèn ngẩng đầu lên, chủ động hôn nhẹ lên cằm hắn.
Cảm nhận được chút lạnh lẽo, gương mặt nàng đỏ bừng, áp má vào gò má hắn, nhẹ nhàng cọ xát, thật lâu không muốn buông.
Tình cảnh này rõ ràng cho thấy nàng đã bị dược hiệu bức đến suy sụp, mất đi ý thức.
Dù Thôi Hành ghét nàng, nhưng hắn muốn nàng chủ động tìm đến hắn trong trạng thái tỉnh táo, chứ không phải trong cơn mê man vì thuốc. Hơn nữa, thuốc này lại do chính Thôi Ngũ hạ.
Thôi Hành hít một hơi thật sâu, gần như mất kiểm soát, nhưng cuối cùng hắn đẩy cánh tay nàng ra: "Ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Tuyết Y lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn hành động theo bản năng. Nàng chỉ cảm nhận được người trước mắt là một khối băng lớn, có thể làm dịu ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể nàng.
Nàng không nói được lời nào, chỉ phát ra những âm thanh mơ hồ, không rõ ràng, cố gắng cọ vào cổ hắn.
Thôi Hành nhìn nàng ôm lấy hắn, lý trí dần dần tan biến. Nhưng khi hắn hơi nghiêng người, Tuyết Y chợt nhớ đến những hình ảnh đáng sợ trong giấc mơ, liền lắc đầu, hai tay vô thức nắm chặt lấy vai hắn, cố đẩy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!