Đã ba ngày kể từ khi cuộc du hành cuối cùng kết thúc. Suốt mấy ngày này Darmil đã hỏi Turan về việc du hành không dưới mười lần nhưng cậu ta cứ bảo bận và rằng đã có kế hoạch riêng. Darmil nghe thế thì cũng chỉ có thể gật đầu mà chờ đợi. Nhưng nó quả thật không chịu được việc cứ ngồi không như vậy.
Sáng nay, Darmil lại ngồi trước quầy bà Lylat mà dùng bữa. Số tiền kiếm được từ chuyến du hành trước đủ để nó trang trải cuộc sống gần một tuần lễ. Nhưng Darmil không định dùng hết tiền chỉ cho việc ăn uống và nhà ở, nó cần phải mua thêm trang bị mới nữa.
– A! Cô Tiffia!
Darmil lên tiếng gọi khi thấy dáng hình xinh đẹp của cô hầu bàn đi ngang qua. Tiffia vẫn chăm chỉ làm việc ở quán rượu này, dù rằng đã có thể kiếm sống từ chuyến du hành cùng với nó và Turan. Darmil đoán là cô ta cũng có cùng suy nghĩ với nó, dành tiền để mua thêm trang bị.
– Cậu muốn gọi gì à?
Tiffia bước lại gần, lên tiếng hỏi. Cô ta khéo léo vuốt mớ tóc mai ra sau tai, cất một nụ cười niềm nở. Darmil thật thích cái khung cảnh này, bị kéo theo đến mức quên cả trả lời. Hồi lâu, nó mới bảo:
– Không biết tối nay cô có rảnh không?
Tiffia nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:
– Tôi e là không. Cậu hỏi… để làm gì?
Tiffia đột nhiên nghiêng người lại gần Darmil hơn khiến nó có chút hồi hộp. Từ trước đến giờ, nó luôn là kẻ sẽ chủ động tiến tới một cô gái chứ chưa bao giờ gặp trường hợp ngược lại. Nó đoán đó cũng là lý do nó cảm thấy Tiffia thật đặc biệt.
Lấy lại tinh thần, Darmil tựa người vào bàn quầy, nhìn thẳng vào mắt Tiffia mà tự tin lên tiếng:
– Anh muốn mời em một bữa tối, vì em thật xinh đẹp.
Tiffia nghe thấy và nở một nụ cười mỉm. Cô ta sau đó đứng thẳng người dậy, quay về một phía khác, bảo nhỏ:
– Không được đâu.
– Vì sao cơ? – Darmil vội hỏi.
– Vì tôi ăn nhiều lắm. Anh không đủ tiền mời tôi đâu.
Darmil định lên tiếng nói tiếp nhưng rồi chợt nhận ra quả thật bản thân mình bây giờ rất nghèo, không còn là công tử thoải mái dùng tiền của cha mẹ nữa. Dù vậy, Darmil cũng không muốn bỏ qua cơ hội có một cuộc hẹn với Tiffia, liền nhìn vội vào số tiền còn lại trong tài khoản kim ngân của mình: 284 xen. Không nhiều, nhưng hẳn đủ để khao Tiffia ăn ngon đã đời một bữa.
– Anh có thể…
Tiếng Darmil nhỏ dần rồi im hẳn. Tiffia không thèm nghe nó nói mà đã quay đi tiếp khách đang gọi í ới. Darmil quay sang ông khách đã say ngà ngà, thầm mắng một tiếng nhưng rồi cũng đành chấp nhận rằng cơ hội vừa bị vụt khỏi tầm tay.
– Lại định tán tỉnh Tiffia à?!
Một tiếng nói vang lên và ngay sau đó là Turan ngồi phịch xuống ghế bên cạnh. Darmil thấy Turan thì như đã đợi từ rất lâu rồi, liền lên tiếng:
– Turan! Hôm nay chúng ta đi du hành thôi!
Turan không trả lời, chỉ đưa tay lên phẩy phẩy từ chối rồi quay sang bảo với bà Lylat:
– Như mọi ngày!
– Đợi chút! –Bà Lylat lớn tiếng đáp lại.
Darmil nhìn miếng thịt hầm, có chút cảm giác không muốn ăn, lại quay qua Turan, cất tiếng:
– Đã ba ngày rồi Turan. Tôi không thể chịu được việc cứ ngồi ở nhà nữa.
– Cậu chán à? – Turan thắc mắc, ra vẻ suy nghĩ gì đó rồi bảo – Thế thì tí nữa đi theo tôi.
Darmil nghe, không hiểu lắm ý của Turan, nói lại:
– Nhưng tôi chỉ muốn đi du hành thôi, không phải là chán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!