– Oáp…
Turan ngáp một hơi dài rồi vươn vai, căng người một hồi xong mới đứng dậy khỏi giường. Nó nhìn qua chiếc đồng hồ trên bàn, xác nhận đúng sáu giờ sáng. Vậy là hôm nay nó lại tiếp tục thức dậy đúng giờ đã định. Có vẻ như việc luyện tập của nó đang mang lại kết quả khả quan.
Tiếng gõ cửa, Turan vừa nghe thấy. Đó là những tiếng gõ rất nhẹ và ngập ngừng. Turan không hiểu lắm ý nghĩa của chúng nhưng nó chắc chắn rằng có người đang đứng ngay ngoài cửa. Nó định đoán tên người đó nhưng lại thôi, quyết định cất tiếng:
– Ai đấy?
– Hí!
Tiếng rít lên đầy hốt hoảng của một cô gái. Giờ thì Turan đã đoán chắc được người bên ngoài không ai khác ngoài Oviar cả. Nhưng nó lại thắc mắc lý do cô ta đến tìm mình. Suy nghĩ nhiều cũng chẳng giúp ích được gì, Turan vội vàng thay quần áo, nói với ra:
– Đợi chút tôi ra ngay.
Turan mở tủ đồ của mình, chọn đại một cái áo sơ mi sờn, mặc gọn vào rồi chạy ngay ra mở cửa. Bên ngoài, Oviar đang đứng đợi, thấy cửa phòng mở ra thì liền hốt hoảng, bước lùi lại mấy bước. Turan không ngạc nhiên trước phản ứng đó của Oviar, thay vì vậy nó lại chú ý nhiều hơn tới khay thức ăn trên tay cô ta: thịt xông khói, xúc xích và trứng ốp lết, bên cạnh còn có một cốc nước cam; quả là một bữa sáng thịnh soạn.
"Cô ta làm bữa sáng cho mình à?" Turan nghĩ thầm. Nó biết hiện tại, vì món nợ năm nghìn xen mà bà Lylat đã trả giúp, giờ phải nhịn bữa sáng mỗi ngày. Oviar cũng chẳng có lý do gì để mang thức ăn lên tận đây. Vậy nên tình huống lúc này, rất có khả năng là cô ta đã làm bữa sáng cho nó. Nhưng Turan dẫu thế nào cũng không dám chắc với suy đoán của mình, cất tiếng hỏi:
– Vậy, có chuyện gì thế?
Oviar cứ cúi đầu nhìn xuống một lúc lâu mới đáp:
– Em… Em có làm bữa sáng cho anh này.
Turan gật nhẹ đầu. Suy đoán của nó đã đúng. Nó tự hỏi vì lý do gì mà Oviar phải cất công làm như thế, nhưng lại nhanh chóng gạt phăng thắc mắc đó đi.
– Cảm ơn cô. Cô có lòng thì tôi xin nhận vậy.
Turan nói rồi nhận lấy khay thức ăn từ Oviar. Tuy nhiên, nó không kéo khay thức ăn đi đâu được cả. Oviar đang giữ cái khay quá chặt. Turan có chút bực mình, định lên tiếng hỏi thì Oviar đã nhanh miệng nói trước:
– Ngày… ngày mười bốn tháng này là lễ hội Patrioste…
Oviar chỉ nói vỏn vẹn có vậy rồi nới lỏng tay ra. Turan không hiểu lắm, chỉ biết nhận lấy khay thức ăn về mình. Cả hai đứng im như thế một lúc lâu cho đến khi bà Lylat cất tiếng gọi Oviar thì cô ta mới hốt hoảng chạy đi.
"Chắc đó không phải chuyện mình đang nghĩ tới đâu nhỉ…"
Lúc Turan chuẩn bị xong để đi ra ngoài thì cũng đã quá sáu giờ rưỡi. Quán rượu lúc này vẫn chưa mở cửa, thế nhưng đã có vài tên bợm nhậu ngồi ở trong quán, í ới đòi bà chủ bán rượu cho. Bà Lylat dĩ nhiên không bán, và làm ngơ đám đó luôn.
Turan chỉ đợi bà ta hỏi như thế, liền khắc lao đến quầy, nói luôn:
– Nói ra chắc bà không tin đâu.
– Khỉ gió. Với mày thì cái quái gì lại không thể xảy ra.
Vẻ hớn hở của Turan tắt ngay. Bà Lylat này thật không biết cách làm người khác vui tí nào cả. Nó vừa định khoe thành tích bán hàng cho tiệm rèn ngày hôm qua mà bị bà ta đáp lại lạnh tanh, mất hết cả hứng thú.
– Hừ. Tóm lại thì tôi sẽ sớm trả được tiền tôi nợ bà.
– Ừ. Tao trông lắm đấy. Nhịn đói mỗi sáng thì hẳn phải khổ lắm. Ha ha ha.
Tiếng cười giòn tan của bà Lylat làm Turan phát bực, đứng phắc dậy rời đi luôn. Hôm nay trở về nó nhất định sẽ trả cho xong nợ để xem bà ta còn cười nó được nữa không.
"Lễ hội Patrioste à…" Turan vừa đi trên đường vừa nghĩ ngợi. Lễ hội mà Oviar nhắc đến lúc sớm là một lễ hội thường niên của thành Yeit. Đây là lễ hội tôn vinh thần Fyratr, vị thần của không khí. Người dân thành Yeit tin rằng chính không khí làm nên mọi điều tốt đẹp của thế giới, cơ bản nhất là việc hít thở, sau đó là tạo nên sinh khí cho mọi thứ. Vào lễ hội Patrioste, mọi người đều sẽ mang một chiếc khẩu trang, khăn che mặt hay bất kì thứ gì tương tự vậy để giả như đang hít thở qua một lớp màng, tượng trưng cho việc không làm phiền đến thần Fyratr. Ban đầu, lễ hội trông cũng không có gì cầu kì hay thú vị, chỉ là những tục lệ nhàm chán nhưng dần dà về sau, mọi người lại sử dụng đủ loại khẩu trang và khăn che mặt, khiến cho lễ hội trở thành một buổi tiệc hóa trang hoành tráng.
Turan chưa từng thực sự tham gia lễ hội Patrioste bao giờ. Năm ngoái nó cũng chỉ mang một cái khẩu trang đơn giản rồi làm công việc của mình tại quán rượu. Nó được nghe rằng sự kiện chính của lễ hội diễn ra ở quảng trường lớn của thành Yeit, nhưng cũng chưa bao giờ đến đó xem qua. Nghĩ hồi lâu, Turan tự nhiên cho rằng mình cũng nên đi chơi lễ hội này một lần cho biết. "Chắc bà Lylat cũng không phản đối đâu…"
Turan đột nhiên dừng chân lại. Tiệm rèn hiển nhiền vẫn còn xa, nó chỉ vừa rời khỏi quán rượu được vài trăm mét thôi. Tuy nhiên, nó không hiểu sao lại có một tên cứ lảng vảng trước mặt nó. Nó đã định làm lơ hắn ta nhưng bây giờ thì hắn ta lại đang tiến đến gần hơn. "Tên đó muốn gì?" Turan thắc mắc, rồi cố căng mắt nhìn xem mình có quen hắn ta không. Hắn ta có một mái tóc vàng ánh kim dài quá tai, dáng người thì to cao lực lưỡng cho thấy đã luyện tập rất chăm chỉ, và hắn ta đang mang theo trên lưng một cái chùy-
– Là hắn! – Turan thốt lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!