Chương 36: (Vô Đề)

Turan cùng Darmil đợi đến tận trưa nhưng vẫn không tìm thêm được thành viên nào khác. Những người đến đây sau đó đều đã có tổ đội rồi hoặc là đã vượt quá Thần cấp 5 mà nhiệm vụ giới hạn. Turan định đợi thêm chút nữa nhưng trước tên Darmil cứ chốc chốc bụng lại kêu lên đòi bữa trưa khiến nó không còn cách nào, đành phải quay về quán rượu Lylat.

Về đến quán rượu, Turan không khỏi ngạc nhiên khi thấy trước cửa có treo tấm biển đề chữ "Tạm đóng". Nó chưa bao giờ thấy bà Lylat treo tấm biển này hơn một năm qua. Bây giờ đang là trưa, lúc mà các du hành giả đến đây ăn và mua thực phẩm cho chuyến du hành, cũng tức là thời điểm quán bán được nhiều nhất, chỉ sau buổi đêm mà thôi. Có mấy người tiến đến trước quán, thấy tấm biển thì lắc đầu chán nản mà bỏ đi.

Turan càng trông càng lấy làm lạ, vội bước vào trong quán.

– Uống! Uống đi!

Tiếng nói lớn đầy uy lực của ông chủ tiệm rèn Phylts – Reinar vang lên. Turan nhìn sang và thấy một bàn ba người: ông Reinar, bà Lylat và một người đàn ông cao chỉ cao tới ngực ông Reinar với mái tóc màu nâu đất lớm chớm bạc và râu được tết lại gọn gàng. Đó là một người lùn.

Turan có chút ngạc nhiên. Một người lùn đến thành Yeit, đây là chuyện rất hiếm vì họ thường sống quanh những ngọn núi và quặng mỏ, nơi có lượng lớn công việc yêu cầu sức mạnh và thể lực phù hợp với họ. Hơn cả, nó đoán ông ta là lý do khiến quán rượu tạm đóng hôm nay.

– Tôi đã uống rồi. Sao lại không thấy ông uống?!

Ông người lùn lên tiếng gắt gỏng, mặt hầm hè nhìn Reinar. Giọng ông ta trầm và vang đầy uy lực. Gắt gỏng là vậy, cốc rượu từ tay ông ta sau đó vẫn được đổ đều vào miệng.

– Tôi không uống nhiều được. Tôi còn phải làm việc.

Reinar cười đáp, cầm cốc rượu lên nhấp vài ngụm rồi lại đặt xuống. Bà Lylat ngồi một bên, trông thấy thế cũng chỉ lắc đầu cười rồi với tay lấy một ổ bánh mì, xé nhỏ rồi bỏ vào miệng nhai như thể đó là thức nhắm.

"Bà ta cũng có lúc kiệm lời như vậy?" Turan ngạc nhiên. Hình tượng bà Lylat trong đầu Turan là một người lúc nào cũng sẽ oang oang nói chuyện, và nếu là trong một bữa rượu, bà ta sẽ là người ép người khác uống. Nó thắc mắc không biết mối quan hệ giữa ba người này là gì.

– Tiffia! Cô Tiffia!

Darmil lớn tiếng gọi. Tiffia vừa bước ra từ phía bếp, mang theo một khay với ba miếng thịt lớn bốc khói ngùn ngụt. Cô ta nghe tiếng gọi thì liếc mắt qua một chút nhưng rất nhanh liền quay lại tập trung mang khay thịt lên bàn bà Lylat.

– Được rồi, Tiffia. – bà Lylat lên tiếng – Đi nghỉ sớm đi.

Tiffia gật đầu rồi xoay người bước ra chỗ Turan, cất tiếng hỏi:

– Chuyện tổ đội thế nào rồi?

– Còn thiếu một người. – Turan đáp vội – Ông ta là ai thế?

Tiffia quay đầu lại nhìn ông người lùn một chút rồi mới nói:

– Gin. Tôi nghe bà Lylat gọi như vậy. Hình như họ là đồng đội cũ của nhau.

Turan gật gù, vẻ đã hiểu. Nó biết bà Lylat từng có một tổ đội lúc Đại Thánh Thế mới xảy ra. Bà ta cùng chồng của mình và bốn người nữa lập thành một tổ đội sáu người tham gia cuộc tranh đua Thần cấp. Thế nhưng chỉ sau hơn nửa năm thì tổ đội đã giải tán, mà phần lớn lý do là vì chồng của Lylat không còn trên thế gian nữa.

– Nếu chỉ thiếu một người thì…

Tiffia cất tiếng, nở một nụ cười mỉm nhìn Turan. Turan chau mày lại, không hiểu cô ta muốn nói gì, hỏi:

– Thì thế nào? Cô tìm được ai sao?

Tiffia đáp, mỉm cười tinh nghịch, quay đi hướng vào bàn bà Lylat. Turan không mất quá lâu để hiểu ý của cô ta: bà Lylat đã là Thần cấp 7, ông Reinar vừa lên Thần cấp 8 không lâu và người duy nhất cô ta có thể ám chỉ ở đây chỉ có thể là ông người lùn kia.

Trùng hợp hay là may mắn, Turan không quá quan tâm. Nó ngay từ khi biết ông người lùn kia là một đối tượng tiềm năng cho tổ đội tạm thời của mình thì đã bắt đầu nghĩ cách mời ông ta vào đội. Trông dáng vẻ hầm hè uống rượu, sẵn sàng đấm vào mặt ai dám làm phiền mình lúc này của ông ta thì Turan không cho rằng nên trực tiếp gặp lúc này. Dù vậy, nó còn có cách gián tiếp.

Nghĩ rồi, Turan liền bước đến bàn, hướng về bà Lylat, hỏi nhỏ:

– Gin, ông ta bây giờ đạt Thần cấp bao nhiêu rồi?

Bà Lylat quay sang nhìn Turan, hơi chau mày, trán nhăn lại vẻ bực tức. Turan biết là mình đang làm phiền bà ta ôn chuyện với đồng đội cũ của mình, nhưng nó không thể chờ dịp khác khi mà thời gian dành cho nhiệm vụ từ thần Syrathr là có hạn.

– 5. Mày hỏi để làm gì?

Bà Lylat gằn giọng hỏi. Turan giờ không thể quay đầu lại nữa, gật đầu đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!