Darmil ngồi trước quầy của bà Lylat, ăn lấy ăn để bữa sáng của mình. Bữa ăn hoàn toàn không sánh được với nhà của nó, chỉ có bánh mì, salad, súp bí đỏ, thịt hun khói và trứng ốp lết nhưng không hiểu sao lại ngon cực kỳ.
– Vậy mà hôm trước còn làm bộ tâm trạng, làm bộ ăn không ngon cơ đấy.
Tiếng của bà Lylat vang lên, kèm theo sau là tiếng cười giòn tan. Darmil không hề để ý gì tới nhận xét của bà ta về mình, chỉ đưa tay với lấy cốc trà đá mà bà ta mới mang ra cho mình, nốc lấy mấy ngụm liền rồi khà một tiếng. Sảng khoái.
– Sướng không? – một tiếng nói chợt vang lên bên cạnh Darmil.
– Sướng.
Darmil đáp gọn lỏn rồi cầm lấy bát súp bí đỏ, húp xùm xụp rất ngon lành.
– Bị đuổi ra khỏi nhà mà trông vẫn vô tư vô lo phết nhỉ!?
– Ừ.
Darmil đáp lại theo phản xạ, đặt bát súp đã hết xuống rồi với tay lấy ổ bánh mì cuối cùng. Thế nhưng ổ bánh mì chưa kịp đến tay nó thì đã bị một bàn tay khác chộp mất. Nó quay sang, định lên tiếng mắng thì giật thót người khi thấy chủ nhân bàn tay kia không ai khác chính là Turan.
Turan nhíu mày giận dữ nhìn Darmil. Cậu ta không nói gì, chỉ cất một tiếng "hừ" rồi cắn một miếng rõ to trên ổ bánh mì.
– Cậu
-cậu tỉnh lại rồi ư, Turan!
Darmil thốt lên, định nhảy đến ôm lấy Turan nhưng khi thấy cái quắc mắt của cậu ta thì nó đành ngồi yên tại chỗ.
– Bà chủ!
Turan cất tiếng gọi lớn rồi ngồi vào bên cạnh Darmil. Bà Lylat nghe tiếng gọi thì quay qua, thấy Turan vừa tỉnh lại ngồi trước quầy không khiến bà ta ngạc nhiên, chỉ bảo:
– Đợi chút tao tới liền.
Bà Lylat mất một lúc mới xử lý xong mấy tên bợm nhậu đang la ó inh ỏi đòi rượu bằng một cái tát mỗi người khiến chúng im lặng ngồi đợi. Xong, bà ta bước lại trước Turan, hỏi:
– Mày muốn ăn sáng à?
Câu hỏi của bà Lylat dường như không hợp ý Turan, cậu ta gắt:
– Chứ còn gì nữa. Tôi trả tiền đàng hoàng nhé.
– Tao biết. Nhưng mày phải trả tiền cho bữa sáng của cả đồng đội mày nữa.
Bà Lylat nói, hất cằm về phía Darmil. Darmil lúng túng, vừa định lên tiếng giải thích với Turan thì đã bị cướp lời.
– Cậu không có tiền à?!
– À thì tôi…
– Cậu bị đuổi, ra khỏi nhà và không mang tiền theo?!
– Tôi…
Darmil thật sự không biết nên đáp thế nào cho phải. Lúc rời khỏi nhà, nó chỉ mang theo những gì được mẹ mình chuẩn bị ở ngoài cửa. Nó không hề nghĩ rằng mẹ lại không để chút tiền nào trong đống đồ đó.
– Để tôi đoán nhé. – Turan nói, giơ một ngón tay lên – Chỉ có một khả năng thôi. Cậu đã tưởng rằng tài khoản kim ngân của mình vẫn còn có thể dùng tiền của nhà mình, phải không?
– Đúng rồi. – Darmil thốt lên – Cậu đoán hay thế!
Khác với vẻ ngưỡng mộ của Darmil, Turan mặt hầm hầm đầy tức giận. Nhưng rồi cậu ta không phát tiết với nó, chỉ quay sang bà Lylat, vẻ cam chịu mà bảo:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!